Sau khi Tô Quỳnh Thy mang thai, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô thường ửng đỏ, giống như một quả táo chín.
Hoắc Hải Phong cảm thấy đáng yêu nên thường xuyên bắt lấy má cô mà hôn, nhưng cô cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng như thể vừa từ trên nơi cao nguyên xuống, khá là xấu xí khó coi, nhưng bất kể dùng biện pháp nào cũng không thay đổi được.
Hoắc Hải Phong lại không nghĩ ngợi gì, mỗi ngày đổ một rổ lời nói tốt đẹp đổ vào đầu khiến Tô Quỳnh Thy nhẹ nhõm hơn một chút.
Người đàn ông mỉm cười ôm cô ngồi xuống mép bàn, ôm người trong lòng không hề muốn buông ra.
Trên bàn có một vài món ăn tinh tế, khẩu phần không lớn nhưng các món ăn vẫn khá ngon, muốn Hoắc Hải Phong vì cô mà khẩu vị trở nên kén chọn cũng mất rất nhiều công sức.
Mỗi ngày chỉ cần vừa rảnh rỗi thì đều đi lục soát đầu bếp mới trong thành phố, khiến trong lòng mấy vị đầu bếp thâm niên trong lâu đài hết sức bàng hoàng, vì để không bị đuổi đi mà toàn lực ứng phó, cố gắng làm ra một món ăn mà bà chủ có thể ăn mà toàn bộ người giúp việc trong lâu đài phải lên mười hai phần tinh thần.
Chẳng qua cô không biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao cô cũng không có hứng thú. Nhưng để không làm cho Hoắc Diệc Phong lo lắng, cũng như tránh cho đứa trẻ mất đi dinh dưỡng, cô sẽ ép mình ăn thêm hai ngụm.
Mỗi lần nhìn thấy cô ăn uống không thoải mái, Hoắc Hải Phong đều cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ ước rằng anh có thể gánh chịu những đau khổ này thay cô.
Các món ăn trên bàn của ngày hôm nay đều được thay đổi so với cân bằng dinh dưỡng trước đây, dọn lên mấy đĩa rau xanh và canh nấu trắng bệch, nhìn qua thấy rất ngon, cô tiện tay múc hai miếng ăn giống hệt trước đấy.
Rau non xanh mướt thì không biết là loại nào, có mùi thơm nhẹ của tỏi, còn có hơi ngọt, ăn rất ngon miệng.
Húp một ngụm canh thì không có mùi tanh gì cả, lại nếm được chút vị ngọt trong miệng, đũa và muỗng chuyển động mấy lần, khi đã thấy đáy mới mất tự nhiên mà bỏ chén đĩa xuống, lau miệng rồi tựa vào ngực Hoắc Hải Phong.
“Thích không?” Hoắc Hải Phong thấy bộ dáng có chút hài lòng của cô, nhỏ giọng hỏi.
Tô Quỳnh Thy mừng rỡ gật đầu với anh, trong lòng cảm thấy vui vẻ: "Các món ăn rất ngon, đặc biệt canh ngon lắm."
Bữa trưa này do một đầu bếp già do Công tước Otto mang về làm ra, nghe nói tốn rất nhiều công sức. Người ta cũng đã về hưu, cố gắng kéo người ta ra khỏi nhà chỉ vì hai món ăn này.
Ông cụ già nua đến mức răng cũng sắp rụng sạch, rõ ràng không thể để ông ấy vào bếp nấu cơm mấy tháng, cuối cùng Hoắc Hải Phong xắn tay áo đi theo vào bếp học hết mấy sở trường của ông ấy, làm xong thì dỗ cô ăn.
Tô Quỳnh Thy được nuôi đến trắng nõn mập mạp, da thịt cả người mềm mại, cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng tâm trạng vẫn có chút dao động, ở nhà ăn cơm tối xong Hoắc Hải Phong sẽ ép cô ra ngoài đi dạo, nhưng cô bé trong bụng lớn lại rất nặng.
Lười vận động, thông thường đều nằm trên số pha sau khi ăn xong không muốn động đậy. Hoắc Hải Phong dỗ dành một hồi lâu cũng không có tác dụng, chỉ có thể ôm lấy cô rồi để cô đi dạo vườn hai lần, kết quả của việc làm này là không biết Tô Quỳnh Thy nên béo hay mập, nhưng Hoắc Hải Phong lại gầy xuống.
Bụng Tô Quỳnh Thy bây giờ đã lớn lắm rồi, hơn một tháng nữa là đã có thể chuẩn bị sinh.
Hoắc Hải Phong đi vào có ý muốn dỗ cô ngủ xong sau đó gấp rút đi giải quyết chuyện ở công ty, hy vọng có thể giải quyết sạch sẽ những chuyện còn vương bận, đến một tháng sau đợi khi cô sinh con thì có thể dành hết thời gian ở bên cô. Lúc đó dù cho cô gái nhỏ có không muốn, anh cũng phải ở bên cô, nếu không sẽ không thể yên tâm được.
Tuy nhiên, rất lâu rồi mà anh còn chưa giải quyết xong các vấn đề trong tay, Tô Quỳnh Thy đã chạy ra khỏi phòng một mình, ở hành lang vừa khóc lóc vừa gọi anh: "Anh đi đâu vậy? Em còn chưa ngủ mà, vừa mới chợp mắt đã không thấy anh đâu. Hải Phong, ở một mình em sợ."
Anh dở khóc dở cười, chỉ có thể đứng dậy quay lại dỗ dành, không có đạo lý nào để nói với cô.
Cô gái nhỏ không khóc lớn hay náo loạn, chỉ gọi điện thoại cho anh thôi đã là ngoan lắm rồi: "Đừng khóc đừng khóc, anh lập tức về đây, ngoan ngoãn ở phòng đợi anh."
Đến cuối tháng chín, bụng của Tô Quỳnh Thy đã rất to, trời càng ngày càng lạnh, Tô Hướng Minh thậm chí không đi học nữa.
Hoắc Hải Phong toàn ở nhà cả ngày, Tô Kiến Định và Công tước Otto chỉ cần rảnh sẽ đến lâu đài dạo một vòng.
Trọng tâm của gia đình đều tập trung vào cơ thể của Tô Quỳnh Thy, cô không có cảm giác gì cả, ăn uống, chơi bời, ngủ nghỉ cũng không có gì thay đổi. Mấy người đàn ông ở bên cạnh lại nhìn đến kinh hồn bạt vía.
Có thể là do trước đó Hoắc Hải Phong nuôi cô rất kỹ càng. Vào tháng chín, chứng kén ăn của Tô Quỳnh Thy đã tự khỏi. Cô ăn ngon, ngủ tốt, lại không muốn vận động, cả người tròn vo, dù cho mặc không nhiều trông cũng giống hệt quả cầu thịt.
Ăn cơm trưa xong, không có ai ở đây, cô gái nhỏ một tay ôm eo, từng bước đi lên lầu hai, Hoắc Hải Phong từ trên lầu đi xuống đã gần được nửa đường mới phát hiện cô đã tự mình lên lầu.
Cô cũng nhìn thấy người đàn ông lên lầu, tự nhiên cũng dừng lại. Hoắc Hải Phong đi tới bên cạnh,
cô ngoan ngoãn vươn bàn tay nhỏ bé ra để anh ôm lấy mình, dựa nửa người vào anh, chậm rãi đi lên lầu.
"Sao lại tự mình đi lên thế, anh cả và ông ngoại đâu?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng dịu dàng, chỉ sợ hù dọa cô, ẩn chứa ân cần cùng đau lòng vô tận.
Cô chớp mắt, vừa đường đường chính chính vừa không cô độc đáng thương, giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Em nhớ anh mà."
Tô Hướng Minh vốn vừa muốn đi lên đỡ, vừa bước lên cầu thang đã thấy cảnh tượng này, khuôn mặt đỏ bừng, vỗ nhẹ vào má rồi bí mật thu chân lại, nằm xuống ghế sô pha trong