Trải qua một đêm gian nan, lúc trời có chút sáng lên, Hoắc Hải Phong không nhịn được nằm úp vào một bên giường nhắm hai mắt lại.
Lúc Tô Quỳnh Thy tỉnh lại có chút ngơ ngác, không nhận thức được rất cuộc mình đang ở chỗ nào. Khắp nơi đều trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng đậm có chút gay mũi, trong dạ dày giống như có một cái máy trộn bê tông đang xoay chuyển không ngừng, choáng váng ngồi dậy.
Đến lúc nhìn thấy Hoắc Hải Phong ở bên cạnh giường thì mới thoảng yên tâm được một chút, lắc đầu động não nhìn khắp bốn phía mới nhận ra, hẳn là mình đang ở bệnh viện.
Chẳng qua không biết đã là lúc nào rồi, rốt cuộc đã tìm được Hướng Minh hay chưa. Nghĩ đến đây, đôi mắt vốn còn có chút hơi sưng đỏ của cô lại không nghe lời mà rơi nước mắt, làm thế nào cũng không ngừng lại được, giống như là vòi nước bị hư chốt mở, không thể tắt được
Hình như Hoắc Hải Phong cảm nhận được, mí mắt nhảy lên vùng vẫy mở hai mắt ra, tia máu đỏ trong mắt vẫn còn chưa biến mất, đôi mắt đỏ rực giống như ác ma từ địa ngục xuất hiện, dữ tợn đáng sợ, nhưng cũng khiến người ta đau lòng. Mời đọc truyện trên truyen88.net
“Em sao rồi? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Vừa tỉnh lại đã thấy cô gái nhỏ đang rơi nước mắt, anh không để ý tới thứ gì khác, chỉ tràn đầy sự đau lòng, trong lòng quặn lên từng cơn, giọng nói khàn đến mức sắp không nói ra tiếng.
Anh nhìn cô khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.
Tô Kiến Định thở phì phò chạy đến, mặc kệ hô hấp của bản thân mình còn chưa đều lại, động tác mở cửa vẫn khá cẩn thận, nhưng mà không ngờ lúc đẩy cửa đi vào thì hai người đều đã tỉnh lại rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, trên mặt anh ta nở một nụ cười, xoa đầu của Tô Quỳnh Thy, cúi người nhẹ nhàng lên tiếng: “Quỳnh Thy đừng khóc, đã tìm được Hướng Minh rồi, thằng bé không sao cả, bây giờ đang được bác sĩ kiểm tra, đợi sau khi kiểm tra xong sẽ dẫn nó đến gặp em.
Một đêm không ngủ không nghỉ, điều động hết tất cả nhân thủ có thể sử dụng được để đi lục soát, rốt cuộc cũng tìm được Tô Hướng Minh đang bị giam giữ ở một cánh rừng xa nhất phía bắc của biên giới.
Thằng nhóc có ăn có uống, lúc ngủ trong phòng có sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của nó.
Ngủ quen như vậy, chắc là không có uất ức gì, chẳng qua lúc ấy trong phòng chỉ có mình thắng bé, không còn ai khác nữa.
Rốt cuộc là ai trông coi thằng bé? Làm thế nào mà Giang Húc Đông lại chạy đến đây được?
Không có chút manh mối nào, nhưng cũng không liên quan quá nhiều, có thể tìm được thằng bé đã là thu hoạch lớn nhất rồi.
Nghĩ đến tình huống bây giờ của Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định vừa tìm được đã lập tức quay về với tốc độ nhanh nhất, may là không quá trễ, nhìn tình huống đôi mắt của cô bây giờ hẳn là vừa mới bắt đầu rơi nước mắt.
“Thật sự tìm về được rồi sao? Anh, có phải anh đang lừa em không? Bây giờ em muốn đi xem Hướng Minh ngay.
Gạt tay của Tô Kiến Định ra, Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương hít mũi một cái.
Hướng Minh của cô gặp nhiều tại nạn không may như vậy, đều là do cô không chăm sóc tốt cho thằng bé, khiến cậu bé vô duyên vô cớ chịu nhiều cực khổ như vậy, là lỗi của người làm mẹ như cô.
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, sẽ nhanh chóng mang Hướng Minh đến đây. Anh đã tìm được thằng bé, Quỳnh Thy, chẳng lẽ em còn không tin anh trai sao?”
Dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, Tô Kiến Định cũng mệt không chịu nổi, chỉ là không lộ ra chút không kiên nhẫn nào.
“Vậy... Vậy anh bảo bác sĩ nhanh lên một chút được không? Em nhớ Hướng Minh.”
Rõ ràng lúc trước đã nghĩ phải bảo vệ Hướng Minh thật tốt, để cậu luôn vui sướng mà sống trên thế giới này, nhưng vừa không được bao lâu thì bắt đầu liên tục gặp chuyện không may.
Không phải bị cướp thì là bị bắt đi, còn nhỏ tuổi mà đã phải trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, sự đảm bảo của cô vốn không có chút tác dụng nào, giống như là một tờ chi phiếu khống, chỉ có thể bày ở đó để nhìn.
“Được, anh sẽ xuống đó hối thúc một chút, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ sai bọn họ dẫn Hướng Minh đến đây. Xoa đầu của cô an ủi lần nữa, Tô Kiến Định gật đầu nhẹ với Hoắc Hải Phong rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi yên lòng, cái cảm xúc không hiểu được kia cũng được trấn an, trên gương mặt lại nở nụ cười lần nữa, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tuyết đã bắt đầu tan từ từ, mùa đông bao phủ trên đầu tất cả mọi người sắp qua đi rồi.
Tuyết đã bắt đầu tan, mùa xuân có thể còn xa sao.
Tô Quỳnh Thy mặc váy ngủ bằng bông đơn giản nhất nhưng cũng nhìn thoải mái nhất trên người, cả người xinh đẹp dịu dàng, nụ cười trên mặt rực rỡ.
Rõ ràng đã là bà mẹ một con, bây giờ cũng đang có một đứa trong bụng, nhưng sự ngây thơ và khéo léo trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn luôn tốt đẹp như vậy, vẫn luôn câu hồn người ta như vậy.
Tất cả đều đã ổn định lại, sau khi hai người Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh gặp nhau thì thầm một trận thì tất cả mọi thứ đều bình yên trở lại lần nữa, một nhà ba người, bây giờ hẳn là một nhà bốn miệng, yên lặng ngồi trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ. Mời đọc truyện trên truyen88.net
“Cho nên mẹ thật sự sắp sinh một người em gái cho con sao?” Tô Hướng Minh cẩn thận sờ bụng nhỏ bằng phẳng không nhìn ra chút nào của Tô Quỳnh Thy, có chút tò mò hỏi, bụng của mẹ nhỏ như vậy sao có thể sinh em gái được chứ?
“Sao Hướng Minh có thể chắc chắn là sinh em gái như vậy, lỡ như là em trai thì sao? Nếu là em trai chẳng lẽ con sẽ không thích sao? Con làm anh trai như vậy, em con nhất định sẽ đau lòng lắm.” Tô Quỳnh Thy sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, híp mắt cười hỏi.
“Em trai cũng được, đương nhiên con cũng thích chứ. Nhưng mà con thích em gái thơm thơm mềm mềm gọi con là anh trai hơn.” Híp mắt cười hì hì một chút, bạn nhỏ Tô Hướng Minh sờ lên đầu của mình, có chút ngượng ngùng lôi kéo vạt áo của mình.
Giờ phút này, nhìn hai mẹ con còn đang tranh luận xem em trai hay em gái tốt hơn ở trước mặt, Hoắc Hải Phong cảm thấy đại khái mình chính là người may mắn nhất và cũng là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Đột nhiên anh cảm thấy may mà mình vẫn luôn không từ bỏ, vẫn một mực chờ đợi khoảng thời gian năm năm, vẫn luôn tìm kiếm, nếu không giây phút cô gái nhỏ dẫn theo Tô Hướng Minh trở về này, biết anh không còn nữa, chắc sẽ đau lòng lắm.
Bây giờ cô đang mang thai mới hơn có một tháng, vẫn chưa nhìn ra, khi ôm vẫn còn tinh tế mảnh mai như cũ.
Hoắc Hải Phong dỗ dành Tô Hướng Minh rồi đi ngủ một chút, hai tay cẩn thận từng li từng tí ôm lấy