Trước kia ở trong trường học không có đồng bọn, không có bạn bè, người có thể để cậu đặt vào trong lòng cũng chỉ có mấy người thân thiết trong nhà thôi.
Bây giờ rời đi mới phát hiện ly biệt thật sự là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ đau lòng. "Không sao đâu, qua lần này rồi thì chắc hẳn sẽ không phải đi nữa đâu, bạn học sau này của con hẳn là có thể đi cùng với con cho tới khi đi làm luôn."
Sờ đầu của cậu nhóc này, ôm lấy cậu vào trong lòng.
Rời đi là một chuyện không còn có cách nào, cho dù đau lòng thì cũng chỉ có thể để cho chính cậu bé chậm rãi ở lại đây. Dù sao thời gian cũng còn dài, cậu vẫn luôn có thể tìm được những người bạn tốt hơn. Lái xe đi thì không tính, chờ cho tới khi đoàn người đến sân bay thì trời cũng đã tối rồi. Hoắc Hải Phong không yên tâm, anh canh thời gian lúc Tô Quỳnh Thy vừa mới xuống xe thì gọi một cuộc gọi video qua.
Trong đại sảnh đón khách quý rộng rãi sáng trưng, tính bí mật cũng tương đối tốt, chỉ có ba người bọn họ cùng với mấy vệ sĩ đi theo thôi.
Tô Quỳnh Thy có chút ngượng ngùng, đỏ mặt lấy tại nghe điện thoại ra đeo vào, cô trốn vào một góc sáng sủa rồi mới nhận điện thoại. "Đến sân bay rồi sao? Đồ đạc này nọ thu xếp thế nào rồi? Đừng có làm mình mệt mỏi quá, cũng không phải không về nhà nữa. Anh sẽ chuẩn bị đồ dùng trong nhà giúp em thật tốt, em chỉ cần đưa mình tới đây thôi là được rồi."
Xa cách đã bảy ngày rồi, không có lúc nào là Hoắc Hải Phong không nhớ tới thời gian hai người ở cùng nhau, cũng may chuyện bên này cũng rất là bận rộn, nếu không chỉ sợ anh căn bản không nhịn được, muốn bay về luôn. "Không sao đâu, em đã đóng gói hành lý gửi qua đó hết rồi, còn một vài thứ em dùng quen rồi, cũng muốn mang theo. Nửa tiếng sau là đăng ký rồi, em lập tức qua đó tìm anh. Hải Phong, em rất nhớ anh." Nói xong, hốc mắt cô thế mà hơi phiếm hồng.
Tô Quỳnh Thy lau khỏe mắt, có chút ủy khuất mím môi. Rõ ràng cả đường đi đều rất tốt, nhưng chỉ cần gặp anh, nghe thấy anh nói chuyện, vốn chút ủy khuất bé nhỏ không đáng kể này đã bị phóng đại lên trong nháy mắt.
Loading...
Cái mũi của cô ê ẩm, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi. "Anh cũng nhớ em, đợi tới khi em qua đây thì chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, có được không?"
Hoắc Hải Phong ngồi trong sân phơi của tòa nhà, bên dưới còn có công trình đang được tiến hành các bước cuối cùng.
Mặt trăng cực lớn sáng ngời còn đọng lại trên không trung ở cách đó không xa, cho dù chỉ mở một đèn nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh rất rõ ràng, thời tiết bên kia lại cực kỳ tốt. "Mặt trăng thật đẹp, đợi em qua đó rồi, anh đếm sao cùng với em đi." Vẻ thương cảm vốn còn ở đó đã bị mặt trăng cực lớn phía sau lưng anh hấp dẫn đi trong nháy mắt. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tô Quỳnh Thy hít hít cái mũi, ánh mắt cũng híp lại, bộ dạng nhỏ nhắn khiến cho người ta vừa nhìn cũng cảm thấy tim như nhũn ra.
Hoắc Hải Phong hít sâu một hơi, anh dở khóc dở cười nhìn cô. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn đang tình cảm, thế mà một khắc sau lại có thể nói về mặt trăng cùng với sao trời, anh thật sự là càng ngày càng không hiểu được rốt cuộc trong đầu óc của cô nhóc này nghĩ mấy thứ gì nữa.
Chỉ có điều anh vẫn đồng ý vô điều kiện với cô: "Chờ em tới đây, muốn làm gì anh đều sẽ làm cùng với em"
Hai người vừa tán gẫu một cái là đã nói hết nửa tiếng đồng hồ còn lại, cuối cùng dưới tiếng kêu gọi không ngừng của Tô Hướng Minh, rốt cục Tô Quỳnh Thy cũng cúp điện thoại, lưu luyến không rời mà đi theo cậu bé đi về phía máy bay.
Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, mùa đông ở Hải Phòng gió rất lớn, mưa cũng rất nhiều, ban ngày vừa mới mưa một trận. Tuy bây giờ trời đã tạnh rồi, nhưng ánh trăng phía chân trời vẫn bị mây đen che kín, ngay cả sao cũng không thấy được mấy cái.
Sau khi lên máy bay, thời gian trôi qua rất nhanh, ngủ một giấc dậy thì đã có tiếng nhắc nhở sắp hạ cánh rồi.
Ngồi trong khoang hạng nhất nên cũng coi như nghỉ ngơi khá tốt, lúc lên máy bay là buổi tối, xuống máy bay cũng là buổi tối.
Tuy bên phía chân trời vẫn còn sót lại mấy tia nắng màu da cam lẻ tẻ, nhưng khoảng không trên đỉnh đầu đã có thể nhìn thấy được một chút hình dáng của mặt trắng rôi.
Tháo đai an toàn ra rồi mới đi xuống từ lối đi dành cho khách quý, vừa mới xuống ga ra ở dưới đất, không cho tôi Quỳnh Thy tìm kiếm xung quanh thì Tô Kiến Định đã đi tới từ phía xa, sau lưng còn dân theo hai vệ sĩ mặc tẩy trang màu đen, vừa nhìn là biết bộ dạng không dễ chọc. "Anh ơi, Hải Phong đầu rồi, sao anh ấy lại không tới
Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình, Tô Quỳnh Thy thoảng có chút thất vọng.
Cô mặt nhằn mày nhỏ tiến lên rồi hỏi, "Chân của cậu ta còn chưa khỏe, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi." Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái, Tô Kiến Định kh người xuống ôm lấy Tô Hướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên, không muốn để ý đến cô. Biết là bởi vì bị bệnh, vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Tô Quỳnh Thy lại nhếch lên một lần nữa, vui vẻ đi theo phía sau Tô Kiến Định, cùng đi về nhà.
Vừa lên xe, Tô Kiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau, hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi, vài lần Tô Quỳnh Thy có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị Tô Kiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết, không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự. "Ngôi máy bay trở về vất vả rồi, Quỳnh Thy, em dần Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đưa em đi gặp Hải Phong." Nói xong Tô Kiến Định phóng cho Tô Hương Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi, Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Mơ màng được người giúp việc dẫn vào phòng của mình, sau khi hai người Tô Quỳnh và Tô Hướng Minh đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu sau thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.
Hình như cô bị đùa giỡn rồi.
Ngay cả cơm tối cũng không cho cô ăn mà cứ như vậy trực tiếp đuổi bọn họ lên trên lầu. Thật đúng là anh trai ruột của cô mà. "Hướng Minh, có muốn đi tìm bố không?" Dù sao cũng đã sống ở nước Mĩ nhiều năm như vậy rồi, ra ngoài cửa vẫn tương đối dễ dàng.
Tuy trời đã tối rồi, nhưng đây hoàn toàn không ngăn được lòng muốn ra ngoài của Tô Quỳnh Thy. "Mẹ, mẹ ơi, cái kia không phải cậu nói là ngày mai mới đưa chúng ta đi sao? Mẹ ơi cả một ngày mẹ chưa tắm rửa rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai trạng thái tốt mới đi. Chắc chắn bố sẽ sáng bừng mắt cho xem."
Bị ý nghĩ bất thình lình của Tô Quỳnh Thy làm cho chấn động một chút, Tô Hướng Minh vò đầu bứt tai, ngay cả vẻ đáng thương cũng phải cố gắng giả thì mới miễn cưỡng giữ người lại được.
Cậu bé lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy cửa phòng tắm đã được đóng lại, cậu mới cởi giầy leo lên giường nằm xuống rồi thở ra một hơi.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, giống như thôi miên vậy.
Tuy mới tỉnh lại không bao lâu, nhưng dù sao ở trên máy bay cũng không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được, cùng với âm thanh nhẹ nhàng, cậu bé bèn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Lúc Tô Quỳnh Thy đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy, cậu nhóc kia nằm ngửa trên giường, bụng nhỏ phập phồng đều đều, trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi, đôi mắt xanh đen không quá nghiêm trọng, lúc này đang ngủ rất ngon.
Cô khẽ cười một tiếng, sửa sang lại áo tắm của mình một chút, tóc cũng đã được lau khô lúc ở trong phòng tắm rồi.
Tô Quỳnh Thy nhẹ tay nhẹ chân bước qua, kéo cậu bé kia vào trong lòng, lấy điện thoại ra muốn gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Hải Phong, nhưng nghĩ đến nếu đang ở trong quá trình tiếp nhận trị liệu thì chắc là anh không thể nghe điện thoại được.
Thế nên cô gửi một tin nhắn qua, bản thân thì chơi điện thoại một chút rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Di chứng của việc ngủ sớm chính là buổi sáng tỉnh dậy cực kỳ sớm, trời vừa mới hơi sáng một chút, tiếng cửa bị đẩy ra khiến cho hai mẹ con nằm trên giường bừng tỉnh, liếc nhìn nhau, vèo một cái trực tiếp ngồi bật dậy, hai tròng mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía cửa.