Hoắc Hải Phong cười, xoa đầu hai người bọn họ. Mặc dù bệnh viện cách đó hơi xa, nhưng xe chạy khá nhanh, không lâu sau đã đến nơi.
Vừa bước xuống xe đã đi thẳng tới phòng VIP, còn chưa kịp nói đôi ba câu đã nhanh chóng đăng ký rồi. Tôi Quỳnh Thy đẩy xe lăn, nói: “Anh Phong, em đợi anh tới đón, anh nhớ đi đường cẩn thận.
Cô gái cất lên trong tiếng cười xen lẫn nước mắt buồn bã, Hoắc Hải Phong trong chốc lát muốn ôm chầm lấy cô và nói rằng mình sẽ không đi nữa, sẽ đưa cô đi cùng, nhưng khi nghĩ đến sự mong đợi của cô, anh đã chuẩn bị cho lễ cưới lâu như vậy, cuối cùng tân hôn cô lại thành ra thế này, cô đau khổ đến mức cười miễn cưỡng, ôm cứng lấy thân thể bé nhỏ, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh sẽ sớm quay lại đón em. Em ở nhà ngoan ngoãn chơi với Hướng Minh. Cả ông nội, ông ngoại đều ở đây, có vấn đề gì thì cứ nói, họ sẽ giúp em. Nếu có nhớ anh thì cứ gọi cho anh. Lúc chia tay, Hoắc Hải Phong có vô số điều muốn nói với cô, nhưng thời gian không còn nhiều, anh ta phải đi ngay. Sau khi hôn cô một cái thật mạnh, anh buông tay rời đi.
Tô Hướng Minh rất muốn lao lên ôm lấy anh ta một cái ôm an ủi, nhưng không ngờ, anh ta đã sẵn tư thế, dang rộng đôi bàn tay đón chờ cái ôm từ đứa con của mình. Nhưng cuối cùng lại nhận được kết quả như thế, trong tiềm thức, Hướng Minh bước tới hai bước gọi một tiếng: “Bố ơi...!” “Hướng Minh, bố rất bận, máy bay cũng sắp cất cánh rồi, mình về nhà thôi con. Đứa trẻ vừa bỏ tay ra, Tô Quỳnh Thy đã ôm con vào lòng, nước mắt đã rơi, giọng nói có vẻ nghẹn ngào, nhưng mọi thứ vẫn ổn. “Vậy chúng ta về nhà thôi.” Tô Hướng Minh trở về nhà ngơ ngác cả một đoạn đường, cậu bé còn chưa kịp phản ứng gì đã bất giác nằm trong vòng tay của Tô Ngọc Thy, sau đó cũng ngủ thiếp đi, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngủ một giấc tới trưa.
Sau khi Hoắc Hải Phong rời đi, Tô Quỳnh Thy đưa cậu con trai về nhà. Công tước Otto mới ở bệnh viện chưa đầy một ngày đã xuất viện trở về nhà. Tô Kiến Định vừa thu xếp công việc vừa quan sát tình hình ở nước ngoài. Anh ta rất mệt mỏi đến độ không còn chút sức lực tinh thần gì để ngó ngàng tới những gì Hoắc Vân Chánh làm, đến khi chuẩn bị rời đi rồi mới bắt gặp ông ta.
Trong sân bay đông nghịt người qua lại, lúc Tô Kiến Định rời đi, Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh đều tới tiễn anh ấy, Hoắc Hải Phong đã đến nơi an toàn, mặc dù Tô Quỳnh Thy có chút hơi không quen, nhưng trái tim cô như muốn rơi ra ngoài.
Máy bay còn tới nửa tiếng nữa mới làm thủ tục cất cánh, lúc này quản gia Sơn đưa Hoắc Vân Chánh tới tìm đến nơi.
Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh sững sờ không hiểu tại sao lại bị đuổi ra ngoài nhưng cũng không nói lời nào, đi theo quản gia Sơn ra quán cafe ngồi, tay cầm một ly sữa nóng, uống một cách vui vẻ.
Trong phòng VIP chờ bay, ông Hoắc ngồi chống nạng, có lẽ là do lần trước mổ tim nên hai tháng trở lại đây, ông cảm thấy không chỉ bước đi nặng nề hơn, mà thỉnh thoảng còn cảm thấy khó thở.
Bản thân ông ta hiểu rõ sức khoẻ bản thân, sợ rằng thời gian không còn nhiều nữa, nên là lúc Hoắc Hải Phong vừa tìm tới, ông ta đã không thèm nghĩ nhiều mà cự tuyệt ngay, có câu “lá rụng về cội”, đợi tới lúc anh ta già rồi mới ngộ ra, lúc đó mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó. “Ông Chánh, hôm nay ông tới đây là có lời nào muốn tôi chuyển tới anh Hải Phong sao?” Nhìn bộ dạng ông Chánh lúc này, Tô Kiến Định biết rằng sự việc lần này e là khó giải quyết, mặc dù giữa Hoắc Vân Chánh và Hoắc Hải Phong xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng dù sao thì Hoắc Hải Phong cũng chính do một tay ông ta nuôi dưỡng, ngay từ nhỏ tình cảm hai người sâu nặng hơn tình cảm ông cháu bình thường. Nhưng với sự việc như vậy, e là sẽ có nhiều rắc rối khó gỡ. “Cậu chủ Tô à, hôm nay tôi đến gặp chàng trai sinh viên năm nhất đây là muốn gọi cậu một tiếng Tô Kiến Định, tính khí của Hoắc Hải Phong cứng rắn như nào, chính cậu là người hiểu rõ. Thật ra tính cách của Hoắc Hải Phong trở nên như vậy một phần cũng là do lỗi của ông ta, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại chuyện năm xưa, ông ta mới thấy rằng ngày xưa mình đã từng bốc đồng như thế nào để giờ đây nhận thêm chút phiền phức này. “Ông là người đã chứng kiến tôi khôn lớn, gọi tôi một tiếng Tô Kiến Định cũng không có gì là sai cả, nhưng tôi sắp phải bay rồi, ông có thể nói thẳng vấn đề chứ. Nếu như được lựa chọn, Tô Kiến Định tôi đây sẽ chọn không nghe những lời này, sức khoẻ của ông ta như nào đến anh ta còn thấy rõ được, thậm chí có khi cũng phải sắp rời xa nhân thế rồi. Hoắc Hải Phong không về, anh ta sẽ phải ghi nhớ mọi thứ, nói không đúng thì có thể kiên trì, nhưng lời nói gió bay, ai dám chắc được kết quả sẽ như thế nào cơ chứ. “Tôi cũng vậy, không biết phải nói gì, cậu giúp tôi chuyển lời với Hoắc Hải Phong, tất cả đều là lỗi của ông, ông đã tự mình dằn vặt suốt cả đời này, các con đều là những đứa bé ngoan, hiện tại Hoắc Hải Phong sống rất sung túc,ông rất vui. Ông sẽ không đi đâu nữa, Mỹ ông cũng không đi nữa, ông ở đây thôi, có quản gia Sơn bầu bạn, cuộc sống ông rất tự tại, lỡ đầu qua Mỹ rồi không ai trò chuyện, tâm buồn chán lại sinh bệnh Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Suốt bao năm trôi qua, ông ta vẫn đau đáu một lời xin lỗi, bây giờ đã được nói ra rồi, ông ta mỉm cười có đôi chút ngại ngùng. Một nam nhân cả đời đứng trước đầu sóng ngọn gió, ngay cả lời xin lỗi đầu tiên trong đời cũng nhờ người khác chuyển lời, có thể làm được điều này đối với ông ta mà nói quả thực cũng không mấy dễ dàng gì. “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới Hoắc Hải Phong, lúc nào rảnh ông có thể ghé nhà họ Tô chúng tôi thường xuyên, Hướng Minh vẫn thường xuyên nhắc tới ông. Lúc này ông như đã trút ra hết được nỗi nhọc nhằn tồn đọng trong tâm bấy lâu nay, Tô Kiến Định mím môi một chút, sau đó quyết định kéo tấm pano của Hướng Minh ra. “Thằng bé vậy mà vẫn còn nhớ tới tôi là đã quá tốt rồi, tôi già cả không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người. Hướng Minh và Quỳnh Thy có muốn chơi thì cứ tới căn nhà dột nát của tôi mà chơi, tôi cũng về nhà rồi, những ngày tháng ở viện dưỡng lão quả thật quá chán nản, ngay cả muốn nói chuyện với ai đó cũng không được.
Khi con người ta già đi rồi sẽ trở nên tử tế hơn, ngay cả lời nói cũng rất dễ nghe, liên tiếp những sự cố xảy ra ngoài ý muốn đã khiến cho Tô Kiến Định vướng bận quá nhiều rồi. Anh ta muốn nói nhưng lời nhắc đăng ký làm thủ tục lên máy bay đã cắt ngang, anh ta chỉ biết chau mày.
Lúc này Tô Quỳnh Thy cũng nắm tay Tô Hướng Minh đi theo quản gia Sơn đi vào phía sau, thấy người tới, Hoắc Vân Chánh cũng không dừng lại, xoa xoa đầu Hướng Minh, sau đó liền quay người tập tễnh rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Kiến Định ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tô Hướng Minh, sốt sắng nói: "Hướng Minh, cháu có biết ông cổ vừa đi ngang qua không?"
Cậu bé có trí nhớ rất tốt, dù đã lâu không gặp nhưng vẫn liếc mắt nhận ra: “Ông nội của bố, ông cổ của Hướng Minh!” Thằng nhỏ có đôi mắt sáng ngời, hai tay vô thức hất tung một góc của riêng mình. “Ừ đúng rồi, là ông cố của Hướng Minh. Nói với một đứa trẻ mấy chuyện linh tinh này, không biết nó có hiểu được không, máy bay liên tục nhắc làm thủ tục bay, anh ta thì lại quan tâm quá nhiều, bình thường anh thường nhét tất cả những việc xảy ra quanh anh vào cái đầu nhỏ bé của anh. "Sau này Hướng Minh có thể đến thăm ông cố thường xuyên và mời ông cổ đến nhà chơi. Nếu xảy ra sự việc ngoài ý muốn thì hãy gọi cho cậu hoặc mẹ của cháu càng sớm càng tốt. Hẹn gặp lại."