Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, Tô Kiến Định ngước mắt nhìn sang Hoắc Hải Phong, giọng điệu hơi nặng nề.
Đợi chờ chưa chắc không phải là một cách tốt, nhưng nếu như anh ấy đoán sai rồi, lỡ mất cơ hội tuyệt vời thế này của tối nay, khiến Trần Tuấn Tú phát hiện họ mà trở nên cảnh giác, muốn đột kích nữa thì đã là không thể nào rồi, cơ hội cứu ra Hướng Minh cũng sẽ mịt mù rất nhiều.
Không có gật đầu ngay thời điểm đầu tiên, Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn cửa hang động nho nhỏ được che giấu khá là tốt ấy, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý: “Nếu đã như vậy, thế thì nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ trước đi, luân phiên nhau gác đêm, giữ cảnh giác, nghỉ ngơi dưỡng sức, trước mười hai giờ buổi trưa ngày mai, nếu như Trần Tuấn Tú vẫn còn chưa ra tới, tìm kiếm thời cơ xông vào!”
Đối với một người có thói quen chuẩn bị sẵn vài phương án mà nói, chỉ có hai chọn lựa, đối với anh mà nói thì vô cùng không thân thiện rồi. Một đám người phân chia ra, ba lớp ngoài ba lớp trong vây quanh lại hang động, cho dù là một con ruồi cũng không thể từ trong chạy ra ngoài, có thể nói là trông coi chặt chẽ đấy, Hoắc Hải Phong tuỳ ý tìm một chỗ khô ráo, dựa vào thân cây, tinh thần hơi sa sút ngắm đôi mắt lại.
Tô Kiến Định không có qua đó làm phiên, than thở, vẫy tay kêu Thu Hằng lại đi lên phía trước một ít, dù ai gặp phải chuyện vậy, có thể bình tĩnh lại đều xem như là không tồi rồi, cho dù là anh ấy, cũng không thể nói đảm bảo sẽ xử lý tốt hơn Hoắc Hải Phong. “Tổng giám đốc Tô ngài tìm tôi?” Thu Hằng có chút không biết làm sao xoa xoa tay, cũng không biết tại sao, rõ ràng ở ngoài anh ta vẫn là bảo vệ lạnh lùng, nhưng mỗi khi đến trước mặt của Tô Kiến Định thì lại hồi hợp tới không ổn, giống như người thanh niên vừa mới bước vào xã hội đối mặt với cấp trên tương lai của mình vậy, có lúc thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh ấy, tình hình như vậy, chỉ có thể nói là mạch máu áp chế sao! “Ở trên núi nhiều người quá, cũng dễ dàng để lộ, Trần Tuấn Tú là một người rất cảnh giác, kêu họ đều cẩn thận một chút núp tốt vào, trước khi kế hoạch vẫn còn chưa bắt đầu tuyệt đối đừng để lộ. Còn nữa, cho hai người đi về báo bình an.
Bận rộn một hồi, tối nay anh ấy và Hoắc Hải Phong là không thể nào xuống núi rồi, hai người cũng không có nghĩ rằng khuyên đối phương, chỉ là Tô Kiến Định rốt cuộc không có hồi hợp và bực bội như anh thế kia, rất nhiều chuyện vẫn để trong lòng ghi nhớ, đã đến đây thời gian dài như vậy rồi, nói không chừng Tô Quỳnh Thy ở trong nhà bị đầu óc của mình làm tới bùng nổ rồi, muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt, báo tin là chuyện rất quan trọng. “Tổng giám đốc Tô yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, nếu như ngài không có dặn dò khác nữa, thì tôi đi xuống trước đây!”
Thu Hằng đứng thẳng tắp, đôi tay để ở chỗ khe quần đùi, đang đứng giống như tư thế người lính vậy, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của anh ta lại có chút ý nghĩa.
Không ngờ rằng bảo vệ của Hoắc Hải Phong lại là bộ dạng thế này, Tô Kiến Định hơi dở khóc dở cười, vỗ bờ vai của anh ta quay người đi về, anh ấy cũng không có chuyện quan trọng gì phải nói, đợi sau khi cứu người ra rồi, mới nghĩ cái khác vậy!
Về tới dưới cây, Tô Kiến Định bắt chước bộ dạng của Hoắc Hải Phong lười biếng dựa vào trên thân cây, nhằm mắt lại, tay trái gõ cái không gõ cái trên đùi, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng vậy. “Tôi đã để Quỳnh Thy uống thuốc rồi, không có xuất hiện bất kỳ di chứng nào, trông tinh thần của cô ta tốt hơn nhiều rồi, nhưng rốt cuộc có vấn đề hay không, vẫn cần phải sau khi đến bệnh viện qua kiểm tra chi tiết mới có thể biết được. Uống thuốc cũng không có tổn chút nào hơi sức của anh ấy, dẫn đến Hoắc Hải Phong xém chút để quên nó tới sau não, cho tới bây giờ mới nhớ lại nói với anh ấy. “Đợi sau khi cứu Hướng Minh ra rồi dẫn theo Quỳnh Thy đi chung đi, sau đó cậu cũng nên nghỉ ngơi thật tốt một thời gian rồi, hôn lễ thì sắp xếp ở nước ngoài đi, tôi sẽ kêu người đem tất cả đồ đạc chuẩn bị hết vận chuyển qua đó, cậu dẫn theo Quỳnh Thy qua đó, xem như là sự bất ngờ.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng là lúc nên chúc mừng đổi vận rồi, Tô Kiến Định đụng bờ vai của anh, mỉm cười nói rằng, giọng nói dịu dàng đi không ít, xem bộ dạng là nghĩ đến chuyện vui vẻ gì rồi.
Hoắc Hải Phong ngược lại hoàn toàn không biết sự việc còn có thể làm như thế, cả quá trình thẫn thờ chỉ biết trả lời, những thứ khác một ít cũng không có nghe lọt, ngẩn ngơ hết khoảng thời gian rất dài, mới từ từ phản ứng lại được: “Những thứ này thì không làm phiền anh rồi.”
Nếu như ngay cả hôn lễ bất ngờ cũng cần phải để người khác giúp anh chuẩn bị, thế thì anh dứt khoát tự mình chấm dứt thôi rồi, nhắm mắt lại trực tiếp từ chối Tôi Kiến Định, Hoắc Hải Phong lặng mặt xuống tâm trạng lại nặng nề thêm vài phần, thân là chú rể, anh lại có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy! “Nếu như cậu đã muốn đích thân làm, tôi cũng chỉ vừa mới bắt đầu chuẩn bị, đợi sau khi trở về, cậu tự quyết định chuyện phía sau vậy!”
Có thể có cách nghĩ này và thái độ nhận lỗi, Tô Kiến Định vẫn khá là hài lòng, tuy Hoắc Hải Phong có vẻ như hơi trai thẳng một ít, nhưng dạy bảo lại thật tốt, cũng là có thể nên người có tác dụng lớn đấy, hài lòng gật đầu nhắm mắt lại không nói chuyện nữa rồi.
Bây giờ toàn bộ đầu óc của Hoắc Hải Phong đã bị hôn lễ chiếm lấy rồi, vốn dĩ luôn là Tô Quỳnh Thy đang chuẩn bị, bây giờ đột nhiên phải anh đi tiếp tay, anh vẫn thật sự hơi không biết bắt đầu từ đầu, bình thường các loại phương án làm nhiều rồi, dạng như này vẫn là lần đầu tiên anh làm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tô Quỳnh Thy ở nhà sốt ruột xoay quanh hoàn toàn không ngờ tới, hai người vốn dĩ đi cứu người lại còn trò chuyện, dưới hoàn cảnh căng thẳng đó, lại còn suy nghĩ hôn lễ, muốn khiến cô vui vẻ, bây giờ toàn đầu óc của cô đều là tình cảnh Hoắc Hải Phong đi cứu người, rơi vào nguy hiểm.
Từng màn từng màn tua với tốc độ chậm trong đầu, thỉnh thoảng còn ngừng lại, lập thể tới khiến cô có thể nhìn thấy rõ ràng, bây giờ rốt cuộc là một tình trạng bi thảm như thế nào, cho nên nói cái thứ tưởng tượng thế này, là không được nhất.
Chính ngay lúc cô nhịn không được muốn đích thân lên núi tìm người, hai người bảo vệ bị quản gia thả vào.
Là hai người thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy tiếp xúc nhiều rồi cũng xem như là có chút ấn tượng, vội vàng điều khiển xe lăn lên tiếp đón: “Thế nào rồi? Là cứu người về rồi hay là sao rồi?” “Cô chủ yên tâm, chủ tịch và tổng giám đốc Tô đều không có bị thương, kế hoạch tạm thời có thay đổi, bây giờ họ đều đang ở trên núi, có thể cần phải tới buổi chiều ngày mại mới có thể xuống đây, kế hoạch cứu viện đã chính thức triển khai rồi, chủ tịch kêu cô đừng lo lắng, ngài ấy nhất định sẽ dẫn theo cậu chủ nhỏ an toàn trở về, cô hãy nghỉ ngơi sớm, hai anh em chúng tôi còn phải lên núi trông coi, cô có lời gì muốn truyền đạt không?”
Hai người có thể xem như là biết nói chuyện ít có trong số bảo vệ, vài ba câu giải thích rõ ràng bây giờ rốt cuộc là tình trạng gì, còn có thể nghĩ đến chuyện phải mang lời thế này, thật sự là giỏi hơn người đàn ông bình thường không ít rồi.
Tô Quỳnh Thy nghe bảo vệ nói vậy, cũng trở nên khá là yên tâm, nhếch môi suy nghĩ một lúc, nhếch mày nói rằng: “Cũng không cần mang lời gì, kêu họ chú ý an toàn, nhất định phải an toàn trở về, hai người mau chóng đi về đi, để quản gia đem chút đồ qua đó, trên núi rất là lạnh, ăn mặc đều đem chút, trên đường chú ý an toàn.” Vừa nói vừa kêu quản gia đi lo liệu đồ đạc.
Thu xếp ít đồ đạc đơn giản khá là nhanh, hai người bảo vệ cũng không có đợi lâu, không bao lâu, thì cửa biệt thự có một chiếc xe tải chạy đến, không lớn, nhưng nhìn đồ đạc ở trong tuyệt đối không ít, cái này chỉ dựa vào hai người họ, e là phải vận chuyển đến sáng sớm ngày mai.
Trố mắt đứng nhìn hết một hồi mới phản ứng lại, hai người bảo vệ liền quay người vẫy tay với Tô Quỳnh Thy: “Cô chủ, nhiều đồ như vậy không dễ mang là một mặt, toàn bộ đưa lên trên động tĩnh sẽ rất lớn, tới lúc đó kinh động đến Trần Tuấn Tú thì không hay rồi.