"Ông ngoại, ông đã đỡ hơn chưa?" Nhìn thấy Công tước Otto đã tỉnh lại, Tô Kiến Định hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.
Linh Đan cung kính cúi thấp đầu đứng ở trong phòng bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là trước khi tới đây cô ấy đã bị dạy dỗ hay là đang cảm thấy áy náy. Tôi Kiến Định không quan tâm đến chuyện này, cứ thế đi lướt qua Linh Đan, ngồi lên trên ghế, thuận tay cầm lên quả táo ở trên bàn, bắt đầu gọt vỏ. "Cảm giác cũng không tệ lắm, người đánh ông không sử dụng nhiều lực, bác sĩ nói trạng thái hiện tại của ông cũng không quá tệ, nếu sau hai ngày quan sát mà không cảm thấy có vấn đề gì thì có thể về nhà. Đã tìm được Quỳnh Thy và Hướng Minh chưa?"
Nhẹ nhàng chạm lên lớp băng vải ở trên trán, Công tước Otto khẽ cười nhạt một tiếng, chỉ với dăm ba câu đã đổi sang đề tài khác. "Đã có manh mối, Hải Phong đang cố gắng tìm kiếm tung tích hai mẹ con Quỳnh Thy, chỉ sợ sau vụ việc lần này, khả năng cao là công ty ở nước ngoài của cậu ấy sẽ gặp khó khăn."
Tô Kiến Định dành thời gian đi đến bệnh viện này một chuyến là có lý do, không chỉ muốn nhìn xem tình trạng của Công tước Otto như thế nào, mà còn có một vài rắc rối cần ông ngoại giải quyết. "Tại sao lại gây hấn với Ôn Hàng Dương? Cậu ta là đồng lõa hả?" Công tước Otto cười nhạo một tiếng, suy đoán khá chính xác. "Đúng là vậy, cho nên Hải Phong đã cho Vũ Nguyên Hải thêm mấy cái lỗ máu ở trên đùi để hỏi ra tung tích của Quỳnh Thy, không chỉ có thể, cậu ấy còn cho Ôn Hàng Dương một châm, cái châm đó có hiệu quả khá tốt, chắc hẳn sẽ giúp anh ta nhớ kỹ cả một đời."
Lúc ấy Tô Kiến Định không ngờ rằng vậy mà Hoắc Hải Phong lại trực tiếp ra tay, nhưng anh ấy cũng không nghĩ tới việc ngăn cản, thẳng cho đến lúc một cái châm kia không chút do dự đâm vào trong cơ thể của Ôn Hàng Dương, anh ấy mới cảm thấy cách làm này của Hoắc Hải Phong có chút tàn nhẫn. Tuy nhiên cho dù người bên mình như thế nào thì lúc cần giúp đỡ đương nhiên vẫn sẽ giúp. "Ông sẽ đi xử lý chuyện này, cậu ta ở Hải Phòng chưa được bao lâu, ông sẽ phải người theo dõi cậu ta
Có cái lời hứa hẹn này, Tô Kiến Định cảm thấy an tâm hơn một chút, không ngờ đã trò chuyện lâu như này rồi, quả táo trên tay cũng đã được gọt vỏ xong, có lẽ là bởi vì vẫn chưa thành thạo trong việc sử dụng dao gọt hoa quả, quả táo vốn dĩ được tính là khá to đã bị Tô Kiến Định gọt nhỏ hai vòng, còn nhăm nhở như thể vừa bị một đứa nhóc nào đó cắn dở.
Công tước Otto giật giật khóe miệng, nhận lấy quả táo bị gọt thành hình dạng thảm không nỡ nhìn từ trên tay Tô Kiến Định, mặc dù mặt ngoài to vẻ ghét bỏ, nhưng ông ta vẫn bỏ vào trong miệng trong sự đắc ý ngập tràn, vừa ăn vừa nói: "Ông không thấy được mặt của người đã đánh ông, nhưng chắc hẳn đó là một người đàn ông, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Camera ở bệnh viện có tìm thấy thứ gì đáng giá không?"
Mặc dù biết rằng cậu hỏi này chắc chắn sẽ không nhận được đáp án như ý muốn, nhưng nó giống như văn hóa thường ngày, không hỏi sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu. "Không tìm được gì hết, nhưng bọn con hoài nghi là Trần Tuấn Tú, rất có thể ông ta vẫn chưa chết, Trần Mộc Châu không có khả năng làm ra loại hành động như vậy." Tô Kiến Định lắc đầu, mặc dù vẫn chưa có chứng cứ, nhưng trên cơ bản anh ấy đã lọc ra người bị tình nghi cao nhất. Khi nghe được câu hỏi của Công tước Otto, Tô Kiến Định lập tức nói ra suy đoán của mình. "Qua đó giúp đỡ đi, chốc lát nữa ông sẽ bảo Linh Đan dẫn người qua hỗ trợ con, bọn họ đã đạt được mục đích, hiện giờ ông rất an toàn" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Quả táo trong tay bị gặm hai ba lần là hết, Công tước Otto ném đi phần hột táo, cầm lấy chiếc khăn ướt ở trên mặt bàn, lau sạch sẽ từng đốt ngón tay một, sau đó tại dùng khăn tay khô nhanh chóng chà xát thêm một lần nữa, lúc này mới xem như chỉnh lý sạch sẽ.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Tô Kiến Định thấy tinh thần của ông ngoại không quá tệ, khẽ gật đầu một cái. Quả thật trong lòng Tô Kiến Định cảm thấy không yên tâm về Hoắc Hải Phong, quay người rời đi.
Tô Kiến Định vừa mới bước chân ra khỏi bệnh viện, Linh Đan lập tức dẫn theo một đoàn người cùng với năm chiếc xe ô tô đến hỗ trợ.
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi này, Tô Kiến Định nhằm hai mắt nghỉ ngơi một lát, khi mặt trời ló dạng từ phía chân trời cũng là lúc anh vừa trở về biệt thự, lớp sương mù màu trắng bao phủ xung quanh ngọn núi cách đây không xa cũng đang dần dần tan biến, thậm chí bây giờ còn có thể nhìn thấy mấy gốc đại thụ tuy thưa thớt nhưng vẫn xanh mướt ở trên núi đang tùy ý vươn ra cành cây của mình dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm, nhưng đa phần ở trên núi toàn là cây cối trơ trụi lá rụng chỉ còn mỗi nhánh cây đã không còn lá.
Không nhìn thêm nữa, Tô Kiến Định đẩy ra cửa sắt đi vào. Trong đại sảnh, một người đàn ông lương thiện đang thu mình trong góc, ngồi xổm ở đó lẩm bẩm cái gì đấy nhưng Tô Kiến Định nghe không rõ ràng ông ta đang nói cái gì. Hoắc Hải Phong khoanh hai tay trước ngực, nhằm hai mắt tựa ở trên ghế sô pha. Trần Bắc thì lại đang đứng ở sau lưng Hoắc Hải Phong với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, hai con ngươi nhìn chăm chăm vào người đàn ông thu mình ở nơi góc nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vừa mới bước vào biệt thự đã phải đối mặt với cảnh tượng có vẻ hơi kỳ quái này, Tô Kiến Định kinh ngạc trong chốc lát, bước chân dừng lại nhưng ngay lập tức đã khôi phục trở lại như thường.
Đi đến bên cạnh ghế sô pha, sau khi ngồi xuống, Tô Kiến Định mới mở miệng hỏi: "Sao kiểm lâm này lại ngồi xổm ở trong góc vậy? Ông ta chạy trốn nên bị bắt lại hả?" "Lúc sương mù trên núi vẫn chưa tan, ông ta chết sống không muốn đi lên núi, nói là sẽ lạc đường rồi chết trong rừng" Làm trễ nải thời gian lâu như vậy, nói thế nào ông ta cũng nhất quyết không muốn đi lên. Hoắc Hải Phong rất nhức đầu, nếu như không phải còn cần ông ta, anh đã chặt ông ta thành nghìn khúc từ lâu rồi! "Lúc tôi đi vào biệt thự cũng nhìn qua rồi, có vẻ sương mù đã tan biến gần hết, đợi lát nữa tôi đi chung với cậu" Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tô Kiến Định vẫn cảm thấy không yên lòng, kiên nhẫn chuẩn bị cùng nhau đi lên xem tình hình như thế nào.
Biết rõ Hoắc Hải Phong muốn nói cái gì, vì vậy Tô Kiến Định không cho anh cơ hội nói ra, nhanh miệng sắp xếp mọi việc: "Tôi đã kêu vệ sĩ quay về lấy quần áo leo núi, một lát nữa là anh ta sẽ tới đây, thay xong quần áo leo núi rồi hãy xuất phát, mặc dù mặt trời buổi sáng hôm nay khá ẩm áp, nhưng thời tiết trên núi thay đổi thất thường, lúc nào cũng có thể bất chợt đổ mưa!" 11
Cố ý phân phó vệ sĩ đi đến trung tâm mua sắm chọn ra bộ quần áo leo núi nhanh nhất có thể, Tô Kiến Định nhìn xem đôi giày da cùng với quần tây đã bị lấm lem bùn đất, thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn về phía người đối diện, quả nhiên cũng không tốt hơn mình bao nhiêu, lúc này mới cảm thấy công bằng.
Câu nói bị nghẹn ở cổ họng, nói không được mà không nói cũng không xong. Sắc mặt của Hoắc Hải Phong khá là tệ, quay đầu nhìn về phía ông Cổ đang ngồi xổm ở trong nhà hẻo lánh: "Sương mù đã tan gần hết, ông đi ra ngoài nhìn xem lúc nào có thể lên núi đi!"
Bị Hoắc Hải Phong nhắc đến, ông Cổ lồm cồm bò dậy rồi chạy ra ngoài cửa, chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của hai người.
Mặc dù bộ đồ leo núi vừa được mua từ trung tâm mua sắm có hơi không vừa người, nhưng ít nhất bộ đồ leo núi này thoải mái hơn nhiều so với Âu phục giày da.
Hai người thay quần áo cũng không mất bao nhiêu thời gian, ông Cổ vốn dĩ đang ở bên ngoài nhìn khí trời đột nhiên rụt rè bước được bước ngừng quay lại, ấp a ấp ủng mở miệng: "Bây giờ có thể lên núi, nhưng tôi. Tôi phải chuẩn bị một chút mới được!" "Tôi cho ông hai phút, nếu như hai phút sau mà ông vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong, tôi không ngại bảo người ta xách ông lên núi đầu!" Sự nhân nại bị mài mòn hết sạch, Hoắc Hải Phong không thèm cho ông ta dù chỉ là một cái ánh mắt, một lần nữa đặt mông ngồi lên ghế số pha, hai tay quy củ đặt ở trên chân, nhằm hai mắt làm dịu lửa giận trong lòng mình.
Có lẽ là thật sự bị hù dọa, sau khi ông Cổ lo lắng đi lòng vòng quanh sân trong chốc lát, ông ta cũng không dám mở miệng nói chuyện với Hoắc Hải Phong nữa. Vì vậy ông ta đành phải nói với Trần Bắc rằng ông ta đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất cứ lúc nào, sau đó ngồi ngẩn người ở trong vườn.
Động tác của hai người Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định cực kỳ nhanh, hai người họ bước ra ngoài biệt thự, sau lưng mỗi người ai cũng dẫn theo khoảng năm người. Linh Đan vừa mới đến đã nhanh chóng ra lệnh nhóm vệ sĩ canh giữ ở dưới chân núi, buộc dây thừng vào gốc cây rồi kéo căng, chỉ vài bước nhanh gọn đã có thể tạm thời bao vây ngọn núi.
Ăn mặc nhẹ nhàng, giản đơn đến mức ngay cả người cũng không dám mang nhiều, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng, một đoàn người im hơi lặng tiếng đi đến căn nhà gỗ thứ nhất.
Vào giờ này khắc này, Trần Mộc Châu hoàn toàn không biết đã có người đi lên trên núi tới đang tựa vào cột gỗ ngủ say một giấc thơm ngọt.
Từ khi bắt đầu kế hoạch vào hai ngày trước, cô ta đã không thời gian để nghỉ ngơi tốt. Có vẻ là bởi vì ánh lửa đêm qua quá mức ấm áp, cảnh vật xung quanh không có gì nguy hiểm cho nên cô ta khá thoải mái, vì vậy cô ta tựa ở một bên ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Dương Thừa Húc miễn cưỡng mở to hai mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng trắng dáng vẻ như thể có thể ngủ gục bất cứ lúc nào, đám lửa bên trong lò sưởi đã gần như tất đi.