Cúi đầu, không để ý đến sự vùng vẫy của anh ta lúc đó, Hoắc Hải Phong rút ra một con dao găm ngắn từ bên hồng, đến cả lưỡi dao cũng hẹp, ánh sáng màu bạc lóe lên, một dòng máu theo tiếng xoẹt! bắn ra, dính ở trên mặt Ôn Hàng Dương, máu tươi ấm nóng, những người ở đó ngoại trừ tiếng rên rỉ của Vũ Nguyên Hải thì không có ai nói một lời nào.
Mọi người bị cảnh tượng này sốc đến không nói nên lời, nhưng riêng vẻ mặt của Hoắc Hải Phong vẫn vô cảm như cũ, dường như anh không có cảm giác gì, chỉ lặp lại lời nói: “Người đang ở đâu?” “Hoắc Hải Phong, mày nghĩ rằng mày giết anh ta thì tao sẽ để mày ở yên sao! Muốn biết tung tích của Quỳnh Thy thì cứu tao, mày cứu anh ta đi, không chừng tâm tình tạo mà tốt thì sẽ suy nghĩ nó...
Lời Ôn Hàng Dương còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng xoẹt quen thuộc, tay Hải Phong vung lên chém dao xuống, trên đùi của Vũ Nguyễn Hải lại nhiều thêm một vết thương, máu từ hai khe hở cùng nhau chảy ra, sắc mặt anh ta lại càng trắng bệch, động tác vùng vẫy cũng ngừng lại. Tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong miệng phát ra, cả mổ vầng trán đều là mồ hôi lạnh, quả nhiên là vô cùng đau.
Hoắc Hải Phong giống như một người máy vô cảm vậy, mọi động tác và lời lẽ mà anh thốt ra đều làm cho những người có mặt ở nơi đó run rẩy sợ hãi: "Chỗ tôi còn có một số đồ muốn cho anh ta đích thân thử nghiệm, chờ cho anh ta chết rồi thì sẽ đến lượt mày.
Ôn Hàng Dương sắp phát điên lên rồi, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy người nào thực hiện kế hoạch theo lẽ bất thường như thế, rõ ràng con tin đang ở trong tay anh ta, rõ ràng phần thắng chắc chắn nghiêng về phía anh ta, thế nào mà cuối cùng lại trở thành người bị hại rồi!
Trong đôi mắt hằn lên từng tơ máu, anh ta vàng vẫy để bò lên trước hai bước, khó khăn tựa đầu của anh ta vào đầu của Vũ Nguyễn Hải đã nhắm chặt mắt không biết còn tỉnh táo hay không, giọng nói run run: "Nguyên Hải, đừng sợ, tôi sẽ cứu anh, anh...
Lại một lần nữa cắt ngang lời nói của Ôn Hàng Dương, Hoắc Hải Phong quay đầu giơ tay ra, cười lạnh với người bác sĩ được đưa đến đây nói: “Đưa kim châm đau buốt đây”
Một ống kim châm được đặt trong tay anh, chất lỏng trong suốt ở bên trong nhìn không rõ lắm khi đặt dưới ánh đèn nhưng lại làm cho Ôn Hàng Dương cảm thấy từng đợt ớn lạnh, dưới tình hình toàn thân bị thương như thế này, nếu bị châm cái kim tiêm kia vào, cảm giác đau đớn chắc chắn sẽ gia tăng lên vô số lần. “Đợi một chút, tôi nói! Quỳnh Thy đang ở trong tòa nhà thuộc căn biệt thự ở biên giới nội thành do Trần Hiền cầm quyền, địa chỉ cụ thể thì tôi không biết, Tô Hướng Minh cũng đang ở đó, tất cả hành vi này đều là do Trần Mộc Châu thực hiện Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nghe xong, Hoắc Hải Phong dừng hành động trên tay lại, hướng ra phía sau vẫy vẫy tay, tên vệ sĩ đứng ở cuối cùng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Có được tin tức mấu chốt rồi, thả bọn họ ra cũng là lẽ tất yếu, Hoắc Hải Phong nhìn đầu kim tiêm sắc nhọn, nói: “Thả bọn họ ra.” Anh cười lạnh một tiếng, trong lúc Ôn Hàng Dương nhảy bổ qua để cầm máu cho vết thương của Vũ Nguyên Hải, anh không hề lưu tình mà đâm cây kim trong tay vào người anh ta.
Mặc dù nói việc này không đúng như những gì anh ta nói, nhưng cũng đủ để cho anh ta ăn một bình rồi, thả người là một chuyện, báo thù thì lại là một chuyện khác, hừ lạnh một tiếng rồi vứt cái kim tiêm đó đi, Hoắc Hải Phong đưa người rời khỏi nơi này.
Mặc dù lý trí đã sắp bị sự tức giận trong lòng dập tắt, nhưng Hải Phong rất rõ, đây vẫn chưa phải thời cơ xử lý bọn họ, nắm bắt thời gian để cứu Quỳnh Thy và Hướng Minh mới là điều quan trọng, con cá lọt lưới bao giờ cũng phải chấp nhận số mệnh của bản thân!
Sau khi biết được địa điểm, tốc độ của Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định nhanh hơn rất nhiều, chưa đến một tiếng đồng hồ đã tìm thấy địa điểm, không những thế còn tìm được đến tận cửa rồi.
Nửa sườn núi ở phía trước dựa vào một ngọn núi u ám không có một tia sáng nào chính là nơi cần tìm, mặc dù đã tìm thấy rồi, tùy tiện cho hai người xông vào, ngọn núi ở phía sau lưng to quá, cho dù cả đám bọn họ có chạy vào thì cũng như mò kim đáy bể thôi.
Sau khi Hải Phong liên tục đối chiếu kĩ càng với bản đồ, đôi lông mày nhíu càng ngày càng chặt: “Tôi đã cho người mai phục ở phía sau rồi, nhưng không chắc chắn là sẽ bắt được, chỗ đó tiến lên hay rút lui cũng thuận lợi, không dễ mai phục." Nếu như trong biệt thự không có ai, nếu như bọn họ sau khi làm thuận lợi liền trốn ở trong núi, cho dù bây giờ bọn họ có muốn tìm người cũng không biết nên ra tay như thế nào.
Tìm ở trong núi căn bản là không có khả năng, chưa nói đến việc sẽ kinh động tới bọn họ, chỉ cần tìm thôi, thì với cái dãy núi dài đằng đẳng này đến một tháng hơn cũng chưa chắc đã tìm được, càng huống chi có một số nơi còn có thể núi với mức độ nguy hiểm rất cao căn bản không có cách nào đoán trước.
Mức độ hóc búa của tình huống này còn khó hơn anh ta tưởng tượng gấp nhiều lần, con người của Tô Kiến Định phát sáng: “Bọn họ bắt được Quỳnh Thy và Hướng Minh rồi thì chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện trốn ở trong núi đầu, cho dù chúng ta có không tìm thấy thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ đến tìm chúng ta.
Sau khi hai người thương lượng xong liền đưa một tốp vệ sĩ trực tiếp xông vào, quả nhiên nửa tiếng sau vẫn không tìm thấy gì, chỉ có bức tường trong căn phòng ở dưới tầng hầm còn sót lại một chút vết tích đỏ tươi của máu, chứng minh rằng chắc chắn có người ở qua trong này, còn lại đến một bộ quần áo cũ cũng không tìm thấy. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mặc dù đã đoán trước được sẽ không tìm thấy cái gì, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn có một chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó đã kiên cường trở lại.
Quả nhiên là đi vào trong núi rồi, Tô Kiến Định siết chặt nắm tay, cuối cùng không nhịn được đấm mạnh một cái lên tường, máu tươi trong chớp mắt chảy từ tay ra, theo kế ngón tay rơi xuống đất.
Hoắc Hải Phong không nói một lời, trời bên ngoài đã tối sầm lại, tìm cả một buổi chiều nhưng đều hụt mất ba lần, cô gái nhỏ của anh làm xong phẫu thuật thì bị người khác bắt đi mất, nếu như bây giờ tỉnh dậy thì sẽ đau đớn và sợ hãi như thế nào.
Mỗi giây mỗi phút, Trần Mộc Châu đều đang giở trò quỷ ở nơi núi sâu, cô ta đang tức giận giật từng quả ké đầu ngựa bị đỉnh ở trên áo, đi vào căn nhà nhỏ làm bằng gỗ cách đó không xa, có hai người là Quỳnh Thy và Tô Hương Minh đang nằm hôn mê ở cái giường gần đó.
Máu ở eo cô đã ngừng rồi, bằng vải màu trắng không biết đã cuốn bao nhiêu vòng rồi, tuy rằng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng hô hấp cũng đã bình thường hơn rất nhiều, xem ra cũng tốt hơn so với lúc trước.
Trần Mộc Châu hà một hơi sau đó ngồi xuống hướng về phía đối phương: “Hai người này cũng đã đưa lại đây rồi, khi nào thì đi tìm Hoắc Hải Phong?”
Chính giữa của căn phòng gỗ, ngọn lửa màu đỏ vàng dựa theo luồng gió mà nhảy múa không ngừng, sắc mặt Trần Tuấn Tú âm trầm ngồi ở một bên, giơ hai tay ra hơ hơ trước lửa, Dương Thừa Húc cắn răng, nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, mở miệng muốn nói nhưng lại không nói gì.
Mùa đông ở Hải Phòng thật sự là quá lạnh, càng huống hồ ban nãy vừa có một trận mưa nhỏ, đường càng trơn trượt khó đi, ba người đưa được hai người hôn mê vào đến chỗ này, thực sự là phí không ít sức, một thời gian dài không vận động, làm cho hai đùi của Trần Tuấn Tú gần như mất hết cảm giác rồi, ông ta nói: "Không vội, cứ phải để cho bọn họ lo lắng sợ hãi một lần thì mới biết cúi đầu.
Sau khi tính toán một chút vật tư, cổ họng của Trần Mộc Châu đột nhiên phát ngứa, khó khăn lắm mới dừng được họ lại, nói: “Chỗ đồ ăn này chỉ đủ cho chúng ta kiên trì một tuần, vẫn chưa nói đến chuyện hai người đang nằm ở kia không ăn không uống
Đối với con gái, Trần Tuấn Tú căn bản không có tình cảm thương hoa tiếc ngọc, cười lạnh quay đầu lại nói: “Vậy thì không cho bọn họ ăn, uống nhiều nước hơn một chút là được, vừa đẹp giảm được một người nhìn không”