Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 295: Bị tấn công



"Con vẫn còn nhỏ mà, chờ sau này khi con lớn rồi sẽ tâm sự cùng mẹ." Cho dù có thông minh, nhanh nhẹn đến mấy, thì Tô Hướng Minh cũng chỉ là một đứa nhỏ chuẩn bị lên sáu. Thế nên những muộn phiền của người lớn cậu nhóc không thể biết đến, nhưng dù không biết cậu cũng sẽ không làm những chuyện khiến mẹ mình phải khổ sở. Nghĩ mãi mà không biết nên an ủi mẹ mình thế nào, cậu chỉ có thể mang theo nỗi áy náy bảo mẹ chờ mình trưởng thành. "Ồ, vậy là mẹ phải phiền Hướng Minh nhà chúng ta mau lớn rồi!" Bị đứa nhóc quấy quả đôi câu, toàn bộ những muộn phiền còn tồn tại trong lòng cô trước đó đã sớm lặn mất tăm không còn lại chút gì. Tô Quỳnh Thy cười híp mắt mò lấy cuốn sách trước đó đang đọc dở bị ném ở bên cạnh tiếp tục đọc.

Nghĩ nhiều như thế để làm gì! Bây giờ chuyện cô cần quan tâm nhất là trở thành một cô dâu xinh đẹp.

Nhìn từ bên ngoài Hải Phòng có vẻ rất an lành, những thế lực nên diệt trừ cũng đã diệt trừ, nên từ bỏ cũng đã từ bỏ. Thế nhưng Trần Mộc Châu ở phía bên kia đại dương, lại không có được sự an lành như vậy.

Cô ta có cảm giác chất lượng giấc ngủ đêm hôm trước của mình tương đối tốt, lúc rời giường khí lực cũng đã khôi phục được mấy phần. Sắc mặt cô ta đã hồng hào hơn một chút, đã không còn dáng vẻ có thể tắt thở bất cứ lúc nào như trước đó nữa.

Tuy rằng vết thương trên tay cô ta vẫn còn lâm râm đau, nhưng sau khi uống thuốc giảm đau, cũng đã không còn cảm thấy quá đau đớn nữa. Đúng lúc Trần Mộc Châu chuẩn bị ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm trạng, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gào thét nghe vô cùng chói tại. Tiếp theo đó là những âm thanh bình bịch, loảng xoảng như âm thanh của một vật gì đó rơi xuống đất vang lên, Nghe thấy những âm thanh ấy, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Trần Mộc Châu nhanh chóng rụt trở về, thậm chí cô ta còn cẩn thận khóa chốt cửa lại.

Sau khi khóa cửa vào rồi cô ta mới tựa đầu lên trên cánh cửa, vô cùng cẩn thận nghe ngóng. Thế nhưng đợi đến khi cô ta đến gần, động tĩnh phía ngoài cửa cũng đã ngừng lại, không còn gì nữa. Trần Mộc Châu nghe ngóng kĩ càng một lúc, sau khi xác thực bên ngoài không có chút âm thanh nào, tuy rằng lòng hiếu kỳ không ngừng thôi thúc cô ta ra ngoài xem. Nhưng lý trí mạnh mẽ lại ghim chặt hai chân cô ta tại chỗ, thậm chí Trần Mộc Châu còn nhẹ nhàng, chậm rãi lui người về sau.

Lúc cô ta còn chưa kịp lùi đến bước thứ hai, tiếng kim loại va chạm vào nhau tạo thành thứ tiếng khiến người ta ghê răng đột nhiên vang lên. Âm thanh ngoài cửa lại truyền vào trong phòng thêm lần nữa, xen lẫn với tiếng đạp cửa, là một giọng nam the thẻ, đang không ngừng chửi rủa cái gì đó.

Ý thức được mọi chuyện đã không thể khống chế, đầu óc Trần Mộc Châu vẫn còn khá tỉnh táo, cô ta run chân chạy vội tới bên cửa sổ rồi trèo lên trên đó. May mắn thay phòng của cô ta ở tầng ba, hơn nữa kết cấu của bệnh viện này cũng khá thuận lợi cho việc leo trèo. Thế nên trước lúc cửa phòng bị đá văng ra, cô ta đã bò từ bệ cửa sổ ra ngoài.

Có lẽ người đàn ông kia cũng đã nhìn thấy bóng người của Trần Mộc Châu, hắn ta nhanh chân chạy tới, năm nhoài trên bệ cửa sổ, tóm chặt tóc của cô ta. Cảm giác da đầu bị kéo nhanh chóng truyền đến từng chân tơ kẽ tóc trên đầu Trần Mộc Châu. Cô ta đau đớn đến nỗi nhíu chặt mày. Trần Mộc Châu ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó không chút do dự con dao gọt hoa quả vừa lấy được ở trong phòng nhanh tay cắt đứt tóc mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Động tác giãy giụa quá lớn, cơ thể Trần Mộc Châu không ổn định, lung lay qua lại hai lần, sau đó ngã từ tầng ba xuống dưới. Cũng may mạng cô ta lớn, ngã trúng vào bụi rậm phía bên dưới. Tuy rằng lúc ngã xuống, cô ta đã dùng hai tay bảo vệ đầu mình, nhưng trước khi hôn mê, cảm giác đau đớn từ trên mặt truyền tới đã nói cho cô ta biết, bản thân đã bị thương ở nơi không nên bị. Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô ta đã cảm nhận được, toàn bộ phần đầu của mình ngoại trừ mũi miệng và đối mắt ra đều bị băng vải quần lấy. Trần Mộc Châu lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh, lập tức thấy được dáng vẻ băng quấn kín mít, vô cùng đáng sợ như một xác ướp của người trong gương.

Mặc kệ việc có bị nhiễm trùng hay không, Trần Mộc Châu run rẩy, lập cập cầm lấy phần đầu bằng vải từ từ thảo ra. Vừa thảo ra vết cắt sâu hoắm kéo dài trên mặt cứ vậy đập thẳng vào mắt cô ta. Tuy vết thương đã được xử lý, nhưng cho đến tận lúc này máu vẫn còn rỉ ra, tóc trên đầu cô ta cũng nham nhở, mất một mảng lớn. Cô ta nhìn sao cũng thấy bản thân không khác nào một nữ phù thủy vừa lôi thôi vừa gớm ghiếc. Cô ta không thể nào chấp nhận nỗi việc bản thân bị biến thành bộ dạng này.

Trần Mộc Châu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đôi mắt mở thật to, từng giọt nước mắt cuồn cuộn không ngừng trào ra bên ngoài như nước suối.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi Dương Thừa Húc đã phải ngồi ba mươi tiếng máy bay, anh ta bôn ba suốt đêm mới trở lại phòng bệnh. Thế nhưng vừa mới đặt chân đến đó đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ rầm rầm từ trong phòng vệ sinh truyền đến, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng gào thét đầy phẫn uất của Trần Mộc Châu.

Anh ta không biết Trần Mộc Châu bị làm sao, lúc này anh ta chẳng còn chút tinh lực nào để giải quyết nữa rồi. Dương Thừa Húc râu ria xồm xoàm, cố gắng lê bước đến cửa phòng vệ sinh, nhịn xuống cơn mệt mỏi đang không ngừng trào lên, gõ cửa hỏi: "Mộc Châu, em làm sao thế?"

Động tĩnh bên trong đột nhiên dừng lại, tiếp theo âm thanh đập phá từ bên trong truyền đến càng dữ dội hơn. Dương Thừa Húc nhíu mày, có chút không yên lòng. Đúng lúc anh ta đang muốn đẩy cửa đi vào hỏi một chút xem rất cục đã có chuyện gì xảy ra, đột nhiên cửa lại được mở ra từ bên trong. Sau khi cánh cửa mở ra, một người gầy gò đến mức không nhìn ra hình thù gì, hình ảnh đầu và tay quấn kín băng trắng cứ vậy xuất hiện trước mắt anh ta.

Dương Thừa Húc bị dọa sợ đến mức phải lui về sau một bước, đợi đến khi nhìn rõ người vừa xuất hiện là ai, anh ta mới dừng lại, đưa tay ra, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tính đến giờ anh ta mới rời đi được mấy ngày cơ chứ, tại sao Mộc Châu lại biến thành bộ dạng này? "Thừa Húc, nếu như sau này em, em bị hủy dung, anh có còn thích em không?" Một vết thương lớn như vậy, coi như là sau này cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa cũng không thể khôi phục hoàn toàn mà không lưu lại dấu tích nào. Cho dù bây giờ cô ta không muốn thừa nhận, thì mặt cô ta cũng đã bị hủy thật rồi! "Xảy ra chuyện gì thế, em đang dưỡng thương trong bệnh viện cơ mà? Sao lại bị thương thế này?" Cả đầu bị bằng kín mít, vừa nhìn đã khiến người ta thấy thật đau lòng. Cả mái tóc nham nhở này là thế nào, tại sao cô gái của anh ta lại bị chà đạp thành bộ dạng này cơ chứ? Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Đôi mắt tràn đầy mệt mỏi nhanh chóng bị lửa giận thay thế. Dương Thừa Húc như bừng tỉnh, nhấc cánh tay có chút run rẩy của mình lên, từng chút từng chút một vuốt ve mái tóc bù xù, nham nhở của Trần Mộc Châu. Vừa an ủi cô anh ta vừa thấy bản thân đau lòng đến mức suýt chút nữa không khống chế được vọt thẳng ra ngoài.

Có lẽ là đã tìm được Jười làm chỗ dựa cho mình, hai tay Trần Mộc Châu mở ra ôm lấy Dương Thừa Húc, đầu gục trong ngực anh ta gào khóc. Cô ta vừa khóc nấc lên vừa oan ức kể lể. Tuy giọng nói của Trần Mộc Châu có chút mơ hò, nhưng vẫn nói ra hết đầu đuôi câu chuyện. Bây giờ đầu Dương Thừa Húc như quánh lại không thể suy nghĩ được gì nữa, anh ta theo phản xạ có điều kiện ôm lấy người phụ nữ trong ngực mình nhẹ giọng an ủi. Chuyện như thế này, trong khoảng thời gian ngắn anh ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Tình huống như thế, coi như anh ta có muốn đi tìm lãnh đạo bệnh viện đòi công bằng, có lẽ cũng chỉ có thể nhận được chút tiền bồi thường chứ không hơn.

Chẳng trách trước khi vào bệnh viện anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Chỉ sợ là toàn bộ bệnh viện đều bị tấn công bất ngờ. Có lẽ không phải chỉ có một người đến hành hung, bởi vì một mình hắn ta không thể vượt qua đồi bảo vệ, chạy lên tầng được. "Mộc Châu, không sao đâu em. Trong lòng anh, em là người xinh đẹp nhất, em mãi là cô bé mười tám tuổi. Bệnh viện này đã không an toàn nữa, anh đưa em đến nơi khác nhé, được không em?" Mấy tên không ưa bọn họ ở Hải Phòng kia đều biết bọn họ đang ở đây. Nếu như chẳng may bố anh ta không chống đỡ nổi, vậy thì người gặp xui xẻo tiếp đó sẽ là anh ta và Trần Mộc Châu. Thế nên đây là lúc anh ta muốn rời khỏi nơi này. "Rời khỏi đây ư? Sau đó chúng ta sẽ đi đâu, anh không cứu bố anh sao?" Nước mắt Trần Mộc Châu dần ngừng lại, cô ta yếu ớt tựa vào người Dương Thừa Húc. Toàn bộ nước mắt thấm ướt băng vải trên khuôn mặt cô ta, thấm vào vết thương bên trong, làm cho cảm giác đau đớn chậm rãi xông tới.

Hai người dìu dắt nhau đến bên giường ngồi xuống. Trần Mộc Châu mở băng gạc ra một chút, vết thương trên mặt vẫn không ngừng chảy máu, tựa như lại bị nứt ra vậy. Dương Thừa Húc vội vã gọi y tá tới, cẩn thận giúp cô ta bồi thuốc, băng bỏ lại lần nữa. Chờ đến khi hết thảy mọi chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng, hai người dựa vào đầu giường, hai tay nắm chặt lấy nhau, trong mắt cả hai tràn ngập sự mê man đối với tương lai sau này. "Chuyện của bố anh không phải chuyện anh có thể nhúng tay vào. Anh muốn dẫn em đến một nơi không ai biết chúng ta. Nơi đó chỉ có hai chúng ta sống với nhau, tuy rằng đến tận bây giờ có rất nhiều thứ anh không biết làm."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv