Cho dù da mặt cô có dày đến cỡ nào đi nữa, cũng chẳng có cách nào mở miệng nói chuyện, huống chi cô vốn dễ xấu hổ, nên càng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, vì vậy cuối cùng quyết định làm con ốc sên trong ngực Hoắc Hải Phong.
Dù sao chuyện đã đến nước này rồi, mất mặt thêm chút nữa cũng không có là gì, lợn chết không sợ bỏng mà!
Trong ngực đột nhiên có một cái đầu vùi vào, Hoắc Hải Phong sững sờ trong chốc lát mới phản ứng lại, tiếng cười vui vẻ nháy mắt tràn ngập cả phòng bệnh, giọng của anh trầm thấp khàn khàn, giống như con rắn mềm mại không xương len lỏi vào tại cô... “Hải Phong, không được cười!” Tô Quỳnh Thy thẹn quá hóa giận, cảm nhận lồng ngực không ngừng rung động của anh, cô hung hăng nhéo vào phần thịt bên hông của ai kia, còn ngẩng đầu cắn vào cổ người ấy, bởi vì miệng còn đang bận nên lời nói cũng không quá lưu loát.
Giọng cô khàn đặc đến nỗi chính cô cũng giật mình, đến lúc này cô mới phát hiện ra cổ họng mình đang vô cùng khó chịu, giống như lòng sông khô cạn, bị ai đó dùng cuốc bổ vào, đau dữ dội.
Đã sớm biết được tình huống thế này sẽ phát sinh, Hoắc Hải Phong đau lòng trong chốc lát, rồi nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy, lấy một ly nước ở đầu giường đưa đến miệng cho cô: "Bác sĩ nói cơ thể em đang thiếu nước trầm trọng, cộng thêm lúc vừa tỉnh lại còn nói nhiều như vậy, uống nhiều nước thấm giọng một chút sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Quỳnh Thy nắm lấy tay anh, “ừng ực ừng ực” uống hết cốc nước lớn, sau khi bờ môi ướt át một chút, mới cảm thấy dễ chịu hơn, cô vô thức liếm môi một cái, tựa vào trong ngực Hoắc Hải Phong, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng đầu cô vẫn còn choáng, thời điểm nghiêm trọng nhìn đồ vật còn thấy có hai cái bóng chồng lên nhau, tuy không đau nhưng lại rất khó chịu. “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” Nước cũng đã uống hết, lẽ ra cô phải thấy dễ chịu một chút, không ngờ sắc mặt cô lại càng ngày càng trắng bệch.
Vẻ mặt Hoắc Hải Phong chợt đóng băng, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, bác sĩ đã nói sẽ có di chứng, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu gì. Thì ra không phải không có mà là do anh không phát hiện mà thôi, chuyện này anh vẫn chưa dám nói với Tô Quỳnh Thy, sợ cô bị áp lực quá lớn, thật không ngờ... “Chỉ là hơi choáng đầu, chắc có lẽ do em đã ngủ lâu quá, từ từ sẽ tốt hơn thôi.” Tô Quỳnh Thy dựa vào trong ngực Hoắc Hải Phong, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng bệch, tuy rằng đang rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười với anh. “Không thoải mái thì không cần cười, anh sẽ gọi bác sĩ đến khám thử, không sao đâu.” Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, rồi bấm vào chuông gọi. Tuy ngoài mặt sóng êm gió lặng, nhưng chỉ mình anh biết, nội tâm anh đang kinh hãi cỡ nào. Anh ngồi khoanh chân trên giường, hai tay dùng sức nắm chặt ga trải nệm, lẳng lặng đợi bác sĩ đến. “Chỉ là choáng đầu thôi mà, Hải Phong, anh đang lo sợ chuyện gì vậy?” Hiện tại cô đã tỉnh lại, chỉ có hơi choáng váng mà thôi, theo lý mà nói lẽ ra anh không nên khẩn trương đến thế này, nụ cười trên khỏe mỗi Tô Quỳnh Thy chợt tắt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ tường tận, thì một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng gõ cửa một cái rồi nối đuôi nhau tiến vào.
Hoắc Hải Phong từ trên giường đi xuống, giương đối mắt lạnh lẽo nhìn Vũ Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương theo sau tới, trong chốc lát liền chuyển tầm mắt.
Hiện tại anh đã không thể báo thù, mà chỉ có thể đứng nhìn, nếu đã như thế thì việc gì phải khiến bản thân ngột ngạt, tốt nhất không nhìn vẫn tốt hơn.
Sau một vòng kiểm tra tỉ mỉ, động tác của nhóm bác sĩ hơi ồn ào, âm thanh đã truyền tới tại Tô Hướng Minh đang ở cùng Lê Quốc Nam bên cạnh, nên hai người quyết định cùng nhau đến phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy xem tình hình.
Trong phòng bệnh không lớn cũng không nhỏ chen chúc mười bác sĩ đang đứng bàn luận xôn xao. Xe lăn cỡ lớn của Lê Quốc Nam không vào được, bị chặn ở cửa, ngược lại Tô Hướng Minh ỷ vào vóc người nhỏ nhắn nên luồng lách chen vào, chạy đến bên người Hoắc Hải Phong.
Xung quanh chỗ Hoắc Hải Phong đang đứng bên cạnh cửa sổ có một khoảng trống khá lớn, bản năng con người thường có xu hướng tránh hại tìm lợi, có lẽ đảm bác sĩ đều nhận thấy khí lạnh toát ra từ người anh, nên cho dù phải chen chúc với người khác, cũng không ai tình nguyện đứng gần nơi này.
Tình huống tương tự cũng xảy ra trên người Ôn Hàng Dương, anh ta đứng ở cuối giường, cũng không ai dám đứng gần quấy rầy, tạo thành một cảnh tương đối buồn cười. Xung quanh giường đều chật cứng người, nhưng bên cửa sổ và cuối giường lại vô cùng yên tĩnh. “Ba, rốt cuộc ba cũng tỉnh! Mẹ thế nào rồi a?” Tô Hướng Minh từ phía sau chui vào chạy đến bên cạnh Hoắc Hải Phong, nhón chân thò đầu tới muốn nhìn xem tình trạng của Tô Quỳnh Thy, hai tay cậu bé vịn vào xe lăn, người ở chỗ này nhưng trái tim đã bay về phía bên đó. “Không có gì đâu, chỉ là kiểm tra định kỳ.” Lúc này, toàn bộ tâm trí của Hoắc Hải Phong cũng đều bay đến bên người Tô Quỳnh Thy, hiện tại anh căn bản không để ý Tô Hướng Minh đang nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đám bác sĩ đứng bên giường, nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.
Nhóm bác sĩ kiểm tra chỉ cảm thấy sau lưng giống như mọc gai, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, cũng chớ dám chạm tay vào người cô, chỉ có thể xa xa đứng nhìn tình hình, sau khi máy móc bên giường kiểm tra xong, lập tức thu dọn dụng cụ, mồ hôi đầy đầu nhanh chóng đi ra ngoài.
Quả nhiên xem bệnh cho người nhà họ Hoắc không dễ dàng chút nào! Quá mức áp lực!
Thẳng đến khi ra khỏi phòng bệnh, một đám bác sĩ mới đồng loạt nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này mới có thời gian thảo luận bệnh tình, trong quá trình kiểm tra có một số hạng mục chưa được thực hiện, chờ đến khi hoàn thành toàn bộ, có số liệu đầy đủ mà vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Như vậy cả đám người bọn họ, có lẽ đến cả bằng bác sĩ cũng không giữ được.
Chờ người trong phòng đi ra gần hết, chỉ còn lại Vũ Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương, Lê Quốc Nam mới chật vật đẩy xe lăn của mình chui vào, đúng lúc ánh mắt đối diện với Vũ Nguyên Hải, bốn mắt nhìn nhau chăm chú, nhưng không bao lâu Lê Quốc Nam đã bại trận thối lui.
Lê Quốc Nam không quen tiếp xúc với người lạ, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng khiến chính mình bình tĩnh lại, nhẹ gật đầu với Hoắc Hải Phong một cái rồi nhìn về phía Tô Quỳnh Thy đang nằm trên giường, anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng cho cô.
Mặc dù biết cô đã có bạn trai, mặc dù biết cô ngay cả con trai cũng có, nhưng anh ta lại không kìm được lòng mình, không đến thăm một lát, anh ta sẽ rất khó chịu. Nếu có thể, anh ta còn muốn túc trực tại nơi này, không cần biết... . Truyện Mỹ Thực
Lê Quốc Nam lại lần nữa liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng bên giường kia, thân thể hơi chấn động, đành quyết định trước tiên nên tự chăm sóc cho mình thật tốt đã, không nên nghĩ lung tung.
Tô Hướng Minh là người đầu tiên tiến lên, chờ khi Lê Quốc Nam đến bên giường, cậu đã trở mình chui vào trong chăn Tô Quỳnh Thy rồi, đầu tựa vào gối mềm, nắm lấy tay mẹ mình, híp mắt cười vui vẻ. “Ngài Ôn còn tới đây làm gì thế? Chẳng lẽ muốn tới uống ly nước à!” Tuy không thể ra tay nhưng không có nghĩa là Hoắc Hải Phong phải che giấu lòng thù địch của mình, anh cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi với Vũ Nguyễn Hải. “Tất nhiên không phải, chẳng qua cô Tô chỉ vì Nguyên Hải nên mới xảy ra chuyện, về tình về lý hẳn tôi nên dẫn cậu ta tới nói lời xin lỗi.” Ôn Hàng Dương mang dáng vẻ công tử nho nhã, bờ môi hơi cong lên, áy náy cúi đầu với
Tô Quỳnh Thy. "Bị thương cũng đã bị rồi, tôi không so đo không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ, từ giờ khác này, tôi hy vọng ngài Ôn dần Vũ Nguyên Hải rời khỏi tầm mắt của tôi, ơn cứu mạng xem như chúng ta đã bù trừ lẫn nhau, về sau núi cao nước xa, vĩnh viên đừng nên gặp lại."
Tô Quỳnh Thy vốn cho rằng choáng đầu chỉ là nhất thời, không ngờ rằng tình trạng này lại càng ngày càng nghiêm trọng.