"Những tập đoàn muốn khuếch trương thế lực không phải đều như vậy hay sao? Thế giới này vốn dĩ đã vô cùng không công bằng, ai giỏi, ai có quyền thế, ai có tiền thì thế giới đều phải xoay quanh người đó. Vũ Nguyễn Hải, anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, còn tưởng bản thân mình còn là một đứa trẻ nữa chắc!"
Tô Quỳnh Thy cười lạnh đáp lại, đã lớn tới mức độ rồi mà còn nói ra những lời như thể tin tưởng vào một thế giới tràn ngập màu hồng và tình thương giống như vậy được hả? Cá lớn nuốt cá bé, bất luận qua bao nhiều năm, bất kể là ở đâu, không phải đều tồn tại đạo lý này hay sao? Nếu như yếu đuối thì tất nhiên sẽ bị người khác coi thường mà thôi!
"Nhưng bây giờ không phải em đang ở trong tay tôi hay sao bé Thy? Thế giới này quả thật không công bằng, cho nên phải chuẩn bị tốt chứ. Tôi đây đã có ý chuẩn bị trò hay vì em đó, em nhất định phải hưởng thu hết mình nha!"Anh ta cong môi cười, hai bên khóe miệng giống như còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, hàm răng trắng bóng đáng quý lộ ra vài chiếc, răng nanh bén nhọn bên mỗi hơi nhô ra, giống như một cậu ấm nhà giàu chưa trải đời không rành thể sự vậy.
Trần Mộc Châu vừa mở mắt ra đã bị nụ cưới này của Vũ Nguyễn Hải kích thích nên vội vàng nhằm hai mắt lại, từ khi cô ta tìm được Vũ Nguyễn Hải, ở chung với anh ta thời gian dài như vậy nhưng nụ cười giống đây vẫn là lần thứ hai được nhìn thấy.
Lần đầu tiên là đồng ý đi cùng cô ta cùng nhau đối phó với nhà họ Hoắc, lần thứ hai chính là lúc này. Anh ta cười tới mức này rồi, chắc chắn Tô Quỳnh Thy phải nhận lấy xui xẻo rồi.
Cô ta lẳng lặng rùng mình một cái, khẽ mon men ngồi sát vào mép ghế đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quan sát phong cảnh bên đường một lát. Ngồi trên xe một thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng nhanh chóng tới nơi rồi.
Lười phải phản ứng với Vũ Nguyên Hải, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại rồi. Tô Quỳnh Thy bị người khác túm từ trên xe xuống dưới, miếng vải đen che mắt đột ngột bị tháo ra, ánh sáng chói mắt khiến khỏe mắt cô theo phản ứng sinh lý bình thường chảy xuống hai giọtnước mắt.
Sau một thời gian dài cố gắng thích ứng, người đã bị đưa tới trong phòng có mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra nhìn.
Căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa. Là sười âm tường, đèn thủy tinh cỡ lớn treo bên trên, tấm thảm mềm mại nhìn qua giống như là lâu đài cổ đại thời phong kiến xưa kia vậy.
“Tầng ba cấm đi lên, những chỗ khác các người tùy ý sắp xếp đi, dưới chỗ này còn có một tầng hầm đẩy, kẻ thấp hèn nhất đưa tới đó đi. Đừng để tôi ở đây nhìn thấy cô ta, nếu không tôi cũng không rõ bản thân
có thể làm ra những chuyện gì được đâu.
Phiêu bạt một quãng đường dài như vậy, cuối cùng cũng đến được một căn nhà miễn cưỡng còn tính là quen thuộc, Trần Mộc Châu lười biếng vươn vai bước lên trên tầng, vừa đi vừa dặn dò.
"Bé Thy chính là vị khách quý tôi cố ý mời tới đây mà, không có phòng ở thi tốt xấu gì cũng không phải ngủ dưới tầng hầm chứ!"
Vũ Nguyễn Hải rũ bỏ dáng vẻ nho nhã cấm dục lúc trước, cà lơ phất phơ dựa trên tường, hếch cằm lên cười nói.
“Ở chỗ khác anh muốn như nào tôi không quantâm, nhưng ở địa bàn của tôi, anh tốt nhất vẫn nên biết điều một chút đi
Bị Vũ Nguyễn Hải đè đầu lâu như vậy rồi, Trần Mộc Châu vốn không phải là một người có thể tùy tiện sai khiến, lập tức phản bác lại anh ta.
“Vậy được thôi!" Vũ Nguyên Hải nhún vai bày ra bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa với Tô Quỳnh Thy.
Tô Quỳnh Thy không rảnh để ý tới màn kịch nhàm chán đó. Cơn buồn ngủ cử từng đợt từng đợt đánh úp tới, nếu không phải cô đã cấu chặt vào miệng vết thương trên tay, cảm giác đau đớn mãnh liệt miễn cường khiến cô tỉnh táo thì cho dù có bị trói khi đứng đây sợ là cô cũng đã ngủ từ sớm rồi.
Bị vệ sĩ ép buộc đi xuống tầng hầm, Tô Quỳnh Thy mím môi cẩn thận ghi nhớ đường đi, yên lặng vạch ra kế hoạch chạy trốn với từng cung đường được xác định trước.
Sau khi Tô Quỳnh Thy xuống đó, Vũ Nguyễn Hải thu lại tất cả biểu cảm đang hiện hữu trên mặt trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Trần Mộc Châu đang bước từng bước lên tầng, hừ lạnh một tiếng, không chút khách sáo ngồi xuống chiếc số pha cách đó không xa.“Dựa vào bàn lĩnh của Hoặc Hải Phong, việc tìm được chỗ này chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, Trần Mộc Châu, cô sẽ không thật sự cho rằng hai chúng ta có thể đùa giỡn với Hoắc Hải Phong và Tô Kiểm Định đó chứ
Từ đầu tới cuối anh ta đều có thể tự hiểu được, nếu như đánh chính diện, cho dù có là anh ta cũng không thể đối đầu được với tập đoàn Sunrise. Nhưng nếu nói bóng nói gió hoặc dùng một vài thủ đoạn nham hiểm mà nói, Hoắc Hải Phong cũng chưa chắc có bị anh ta kéo xuống ngựa hay không.
Nhưng dựa theo tình hình lúc này mà nói, quả nhiên anh ta vẫn có chút yếu thế hơn. Cho dù Tô Quỳnh Thy ở trong tay anh ta, nhưng nếu Hoắc Hải Phong muốn đối phó với anh ta thì cũng có vô số cách để làm được. Thậm chí ngay cả một chút năng lực phản kháng lại, anh ta cũng không hề có.
"Tô Quỳnh Thy ở trong tay tôi, chắc chắn anh ta không dám động tay đâu. Có thể tìm tới đây cũng chẳng sao hết, vừa vặn lại đúng ý của tôi!"
Lúc này cô ta đang nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi Dương Thừa Húc. Nếu như có thể chen một chân vào chỗ của Hoắc Hải Phong thì việc thoát khỏi Dương Thừa Húc trở nên dễ như trở bàn tay rồi.“Vậy thì lần này tôi phải rửa mắt mong chờ thôi!" Sau khi nói xong câu đó, Vũ Nguyên Hải nhắm hai mắt lại tựa vào số pha không nói tiếp nữa, trong đầu cũng nhanh chóng động não nghĩ cách.
Anh ta cần phải nghĩ cách khiến Hoắc Hải Phong lạc lồi, mục đích của anh ta cũng không chỉ dừng lại ở việc phá tan tập đoàn Sunrise, anh ta còn muốn chân Hoắc Hải Phong theo với em gái mình nữa kìa!
Trần Mộc Châu bĩu môi, có chút khinh thường phi nhồ, thở dốc xoay người lên tần nghỉ ngơi, cả đường chạy trốn hoang mang rối loạn khắp người toàn là mỗi hội, bết bết dính trên người khó chịu đến mức muốn sinh bệnh rồi, điện thoại đã bị Dương Thừa Húc gọi tới nóng cả máy lên rồi, cô ta phải nhanh chóng sửa soạn một chút rồi quay lại đó.
Trước khi hoàn toàn vạch rõ quan hệ với Dương Thừa Húc, cô ta hiểu đây chưa phải lúc mình có thể gây chuyện bừa bãi được.
Cả ngày cứ bận tối tăm mặt mũi như vậy ngay cả đầu cũng chưa được ngẩng lên, nhưng cô ta vẫn nhanh tay chỉnh đốn lại bản thân một chút rồi mau lẹ quay về nhà với Dương Thừa Húc.
Con đường quay trở lại rất dài, Trần Mộc Châu dứt khoát tranh thủ ngủ trên xe một lát, ý thức đã chimđảm mơ hồ rồi bỗng cảm thấy có chút không thích hợp lắm, nhưng nghĩ tới bản thân còn mang theo một vài tên vẽ sĩ, sau lưng còn có Vũ Nguyễn Hải cho người đi theo bảo vệ nghiêm ngặt nên không để ở trong lòng, xoay đầu một chút đã ngủ tiếp, cô ta quá mệt mỏi rồi, vết thương trên đùi vẫn luôn đau đớn không chịu được, cứ liên tục thẩm máu ra lớp vài bên ngoài, mấy ngày này càng đáng sợ hơn nữa, lúc này có thể tận dụng chút thời gian để nghỉ ngơi cho tốt, cô ta không hề lo lắng chìm vào giấc ngủ tương đối yên ổn.
"Chủ tịch, người đã mang về được rồi, Trần Bắc đang đưa tới đây.
Trợ lý nhận được điện thoại thì vui vẻ trong lòng, tới đây nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng cũng nghe được một tin tức có thể coi là khá tốt.
“Đưa cô ta tới phòng điều chế thuốc đi, giam giữ chặt chẽ dưới tầng hầm, sau một tiếng nữa tôi sẽ tự mình thẩm vấn!”
Tuy rất muốn để Trần Mộc Châu cũng nếm thử những thứ nhỏ bé đáng sợ trong bóng đêm nhưng việc gấp rút nhất lúc này chính là tìm được Thy, anh cũng chỉ có thể giàu lòng độ lượng, những chuyện thú vị như vậy cứ để cô ta dần dần trải nghiệm sau cũng được.Độ cong giương lên bên khỏe miệng anh tướng đổi lớn, hai tay Hoắc Hải Phong đặt trên bánh xe lăn, ngôn tay dùng sức khiến từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, bây giờ đang đưa người tới chỗ đó. Trần Bắc đụng phải Trần Mộc Châu khi đang đi về hưởng của thành phố bên cạnh, bây giờ đã có thể bước đầu phán đoán được, cô Thy hắn đã bị họ đưa tới thành phố bên cạnh rồi."
Tin tức này đối với họ mà nói không tính là một tin tốt lành, nhưng cũng không được coi là tin xấu. Rất cuộc đối với tập đoàn Sunrise mà nói, thành phố lân cận đây đều không có thể lực của họ, ở đâu cũng như nhau cả thôi. Nhưng nếu đổi nơi khác, sự sắp xếp lúc trước của kẻ địch cũng tương đương với việc lãng phí toàn bộ rồi, nếu như nói vậy thì càng có lợi đối việc tìm người của họ.
Cẩn thận phân tích một lần, trợ lý phía sau Hoắc Hải Phong đã xác định kĩ, thật sự có lợi với bọn họ, sự nghiêm trọng trên mặt mới giãn ra một ít, khóe miệng hơi hơi nhếch lên có thể nhìn thấy được một gương mặt đang khẽ nở nụ cười.
“Phía Dương Thừa Húc có động tĩnh gì không?" Hai ngày nay hành tung của Trần Mộc Châu khác thường như vậy. Cho dù Dương Thừa Húc có là một kẻngốc cũng có thể nhận ra được vài chuyện không thích hợp lắm rồi, có phản ứng mới là bình thường. Nếu như anh ta vẫn luôn án binh bất động thì thật ra có chút thâm sâu khó lường.
“Người theo dõi đã báo cáo lại, ngay cả một lần cũng chưa ra khỏi cửa, tương đối bình tĩnh, bộ dạng giống như cái gì cũng chưa biết vậy