Trần Mộc Châu đã đến đây mấy lần, nhưng chưa lần nào vào được. Lần này, cô ta liếc nhìn quản gia bên cạnh, người đưa cô ta tới đây, trái tim lại một lần nữa có nhịp đập, yên tâm bước về phía trước.
Vừa bước tới cửa, hai tên vệ sĩ khi trước nhất quyết nói không cho cô ta vào, nhưng bây giờ lại giống như không nhìn thấy cô ta, mắt cũng không liếc lấy một cái, mặc cho cô ta bước vào trong.
Trần Mộc Châu đi vào phòng bệnh nhìn thấy Hoắc Hải Phong ở trên giường, vẫn có chút giật mình.
Cố gắng nhiều lần như vậy, nếu biết sớm đi cùng với quản gia có thể vào đây, cô ta đã chạy ngay tới nhà họ Hoắc cầu xin giúp đỡ, chứ không cần phải hết lần này đến lần khác tới đây như vậy.
“Công việc giải quyết xong rồi thì đi mang tất cả tài liệu chưa được xử lý ở công ty đem qua đây.” Hoắc Hải Phong không ngẩng đầu, biết rằng người bình thường không vào đây được, cũng lại không thấy hai vệ sĩ phát ra tiếng động gì, nên nghe thấy tiếng mở cửa trong tiềm thức liền cho rằng là trợ lý của anh quay lại, mặt không cảm xúc vừa xử lý công việc riêng vừa nói.
“Anh Phong, là em, lần này em tới là có chuyện muốn nói với anh, là..”
Biết Hoắc Hải Phong không muốn nhìn thấy mình nên Trần Mộc Châu nói lý do mình đến đây trước, vừa muốn nói ai đã đưa cô ta đến đây nhưng quay đầu lại thì phát hiện quản gia đi cùng mình đã biến mất.
“Tôi không quan tâm cô tới đây để làm gì, hiện tại mời cô ra khỏi đây ngay lập tức, đừng để tôi nhờ vệ sĩ đuổi cô đi” Không mất thì giờ dây dưa qua lại với Trần Mộc Châu, trong lòng Hoắc Hải Phong đã vô cùng tức giận, trong giọng nói cũng không còn mấy kiên nhẫn.
“Anh Phong, thực sự lần này em có chuyện, trước hết anh nghe cái này đã, em vô tình nhặt được thứ này ở nhà cũ, anh thử nghe xem” Trần Mộc Châu biết Hoắc Hải Phong không phải người sẽ thương hoa tiếc ngọc, tay chân luống cuống vội vàng lấy ra thứ gì đó được cô ta bọc lại cẩn thận.
Đại khái là càng cuống cuồng thì càng dễ mắc lỗi, Trân Mộc Châu lục lọi cả nửa ngày mới lấy ra một chiếc bút nhỏ màu đen, dài không tới nửa lòng bàn tay.
Cô ta gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi, chân khẽ bước lại gần Hoắc Hải Phong một chút, cẩn thận nhấn chiếc nút: “Nhận của tôi bảy mươi tỷ, rời khỏi Hoắc Hải Phong, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không được quay trở về.”
“Lời tôi đã nói sẽ không rút lại, chẳng lẽ ông sợ tôi sẽ vạch trần chuyện này trước mặt anh Phong sao…
Hai giọng nói này Hoắc Hải Phong đều vô cùng quen thuộc, một người là ông nội đã nuôi lớn dạy dỗ anh, còn lại là của người phụ nữ mà anh tìm đủ mọi cách níu giữ. Hoắc Hải Phong bỗng chốc ngây người, hốc mắt lập tức đỏ bừng, sắc mặt tối đen.
Trước đó không lâu mới lấy từ chỗ Trần Mộc Châu bảy tỷ, lần này lại lấy thêm được bảy mươi tỷ nữa, chẳng trách muốn đưa Tô Kiến Định sang Mỹ hưởng chất lượng chăm sóc tốt nhất, rốt cuộc, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch từ trước.
Vì để được cùng Lê Quốc Nam ở bên nhau, cô đúng là đã dồn sức vắt óc suy nghĩ, đến cả lòng tự trọng cũng không cần.
“Anh Phong… em nghĩ ông nội chắc hẳn chỉ muốn làm…” “Cút!” Hoắc Hải Phong u ám quay đầu lại nhìn cô ta, không để ý đến lời Trần Mộc Châu nói. Một chữ cút này dường như là nghiến răng nghiến lợi gần ra miệng.
Áp suất xung quanh Hoắc Hải Phong thật nặng nề, Trân Mộc Châu đứng ở bên cạnh thậm chí không thở nổi, sắc mặt vì nghẹn lại mà đỏ bừng, hai chân nhũn ra căn bản là không nhúc nhích nổi. Lúc Hoắc Hải Phong nhìn sang, cô ta liền có ảo giác như đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chăm.
Nếu không phải ngón tay gắt gao cấu chặt da thịt trong lòng bàn tay khiến sự đau đớn từng giờ từng phút nhắc nhở cô ta, sợ là bây giờ Trân Mộc Châu sớm đã ngã ngồi trên đất không động đậy nổi.
Thời gian trôi qua như đã hàng thế kỷ, ngay lúc Trân Mộc Châu cho rằng bản thân sẽ chết ở chỗ này, Hoắc Hải Phong nhanh gọn dứt khoát rút kim tiêm trên tay ra, một vệt máu đỏ dính ở mu bàn tay, rớt xuống sàn nhà, nhưng cũng không khiến Hoắc Hải Phong để tâm.
Thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Hải Phong, Trần Mộc Châu yếu đuối dựa vào tường, trượt ngồi trên mặt đất, khó nhọc hít thở không khí trong lành.
Cô ta chưa bao giờ biết rằng hóa ra Hoắc Hải Phong cũng có một mặt nguy hiểm như vậy.
Sau khi thu dọn sơ sài qua, Hoắc Hải Phong thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Trần Mộc Châu một cái, đôi chân vững chãi sải bước mặc cho dịch dinh dưỡng chảy xuống thành dòng, ngang nhiên đi ra. . Đam Mỹ Sắc
Hoắc Hải Phong nắm chặt tay nắm cửa phòng bệnh, đứng lại đó một hồi lâu, nghĩ rằng bản thân cần đi nói chuyện với ông nội trước, cho nên xoay người trở về nhà cũ đã.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, thời tiết ẩm ướt như thế này chính là thứ cảm giác Hoắc Hải Phong ghét nhất, tâm trạng càng ngày càng khó chịu.
Lúc này trợ lý vừa vặn dừng xe lại, nhìn thấy Hoắc Hải Phong đang đứng sau màn mưa, trong lòng lộp bộp một tiếng, tay chân vội vàng leo xuống khỏi xe.
“Tổng giám đốc, chuyện anh dặn dò đã được xử lý ổn thỏa, căn biệt thự gần hồ, ở ngoại ô phía Bắc thành phố đã được một doanh nhân nước ngoài mua lại trước đó, hàng rào xung quanh toàn bộ đều được gia cố thêm, đảm bảo người bên ngoài không thấy được tình hình ở trong. Loại hoa tường vi mà anh dặn mua cũng đã được trồng, là loại cây mười lăm năm tuổi, mùa xuân năm sau là có thể leo phủ toàn bộ tường, ngoài ra tôi cũng đã bố trí gấp rút thi công, trong vòng nửa tháng là có thể hoàn thành”
Sau khi Hoắc Hải Phong rời khỏi nhà họ Hoắc, việc đầu tiên mà anh làm sau khi đến bệnh viện chính là lệnh cho trợ lý làm chuyện này, bây giờ có lẽ không cần thiết nữa rồi, nghe xong trợ lý báo cáo tiến độ, Hoắc Hải Phong há miệng hô hấp, muốn bảo anh ta niêm phong căn nhà, trong đầu cũng không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh sáu năm trước Tô Quỳnh Thy vô cùng vui sướng khi nói với anh muốn có một căn nhà như vậy.
Nhưng cuối cùng anh chỉ im lặng, trâm mặc không nói gì.
Trợ lý nhất thời không hiểu lắm, cẩn thận nhìn qua kính chiếu hậu vài Sau khi Hoắc Hải Phong rời khỏi nhà họ Hoắc, việc đầu tiên mà anh làm sau khi đến bệnh viện chính là lệnh cho trợ lý làm chuyện này, bây giờ có lẽ không cần thiết nữa rồi, nghe xong trợ lý báo cáo tiến độ, Hoắc Hải Phong há miệng hô hấp, muốn bảo anh ta niêm phong căn nhà, trong đầu cũng không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh sáu năm trước Tô Quỳnh Thy vô cùng vui sướng khi nói với anh muốn có một căn nhà như vậy.
Nhưng cuối cùng anh chỉ im lặng, trâm mặc không nói gì.
Trợ lý nhất thời không hiểu lắm, cẩn thận nhìn qua kính chiếu hậu vài lần. Sau đó nghiêm túc lái xe.
Đường đến nhà cũ không xa lắm, nhưng bởi vì trời mưa, Hoắc Hải Phong ngồi trên xe nửa giờ mới đến nơi.
“Cậu chủ, ông chủ đang ở trong phòng đọc sách, cậu tự mình lên đó đi!” Vừa mới bước vào cửa, quản gia đã cung kính đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt trịnh trọng đưa tay ra, hơi khom người mời anh đi lên.
Hoắc Hải Phong khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, chẳng qua chỉ là một đoạn ghi âm, anh liên không khống chế được tự mình chạy về đây, không thể không thừa nhận, người đứng đầu nhà họ Hoắc không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí này được.
Phòng đọc sách nằm ở phía đông của ngôi nhà, nơi có ánh sáng tốt nhất, bên trong rất rộng, bày đầy các giá sách cao ngất. Ông cụ Chánh chống gậy đứng bên cạnh của sổ, bóng lưng hơi còng, một tay vắt về phía sau, không đoán ra đang nghĩ gì.
“Ông tìm đủ mọi cách để khiến cháu quay về, là có chuyện quan trọng sao?”
Kể từ khi bố mẹ anh qua đời trong vụ tai nạn máy bay lúc anh sáu tuổi, phòng đọc sách này chính là nơi anh yêu thích nhất khi còn nhỏ, cả căn phòng bị bao phủ bởi mùi sách, hương vị vốn vô cùng quen thuộc dường như đã khắc sâu vào xương tủy.
“Tô Quỳnh Thy không xứng với cháu, Hải Phong, sau này cháu sẽ hiểu suy nghĩ của ông nội, trước khi có được quyền lực tuyệt đối, không thể để bản thân mình có điểm yếu, hiểu không?”
Ông cụ Chánh thở dài, xoay người đi tới ngồi xuống trên ghế cạnh của sổ, vỗ bàn, ra hiệu cho Hoắc Hải Phong lại gần, âm thanh mang giọng của người từng trải, nói: “Ông đã giúp cháu thương lượng với vợ chồng nhà họ Trần, đám cưới sẽ tổ chức trong mười ngày nữa, cháu có thể không thích Trần Mộc Châu, những vẫn nên giữ lại mặt mũi cho ông già này chứ. Ông không hi vọng cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông, chỉ mong cháu có thể đồng ý những chuyện có khả năng làm được”
“Tại sai ông lại muốn đi tìm Tô Quỳnh Thy? Năm năm trước ông phá vỡ mọi hy vọng của Tô Quỳnh Thy, năm năm sau ông lại chặt đứt hy vọng của cháu. Ông nội, cháu thật sự gom đủ thất vọng rồi, cháu sẽ nghe lời ông nói, kết hôn với Trân Mộc Châu”