“Dì Loan, anh Nam… cháu… Giữa hai chúng cháu không phải là loại quan hệ như dì nghĩ. Huống chỉ giữa hai chúng cháu cũng không giống như dì tưởng tượng. Tô Quỳnh Thy vặn hai tay vào nhau, cô có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Kiều Loan.
“Người làm mẹ như dì đương nhiên biết Quốc Nam nghĩ như thế nào.
Nhưng đã tới nước này rồi thì nói những việc này còn có ích gì chứ. Cháu về đi, đây là lựa chọn của Quốc Nam, dì tôn trọng nó, nhưng cũng xin các cháu đừng tới làm phiền dì nữa” Mặc dù lý trí của Kiều Loan rất tỉnh táo nhưng trong lòng bà ấy vẫn không thể nào chấp nhận được kết quả này. Bà ấy cúi thấp đầu xuống, từ chối giao lưu.
“Dì ơi, hôm nay cháu tới đây cũng không phải là muốn dì tha thứ cho chúng cháu. Bây giờ cháu có mơ cũng muốn đổi anh Nam về, nhưng làm người đều phải nhìn về phía trước. Dì cũng thấy rồi đó, bây giờ nhà họ Trân đang muốn ra tay với nhà họ Lê, chắc chắn là anh Nam cũng không muốn nhìn thấy dì bị tổn thương. Dì cứ xem như là dì để chúng cháu làm chuyện này giúp anh Nam, để chúng cháu giữ vững nhà họ Lê giúp anh ấy”
Nhà họ Lê không thể nào xảy ra chuyện nữa, cho dù không làm vì anh Nam cũng không thể để nhà họ Lê xảy ra chuyện được. Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm vào Kiều Loan trước mặt, trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
“Để Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định tới đây đi!” Kiều Loan nhìn ông cụ Quý còn đang hôn mê trên giường thì thở dài một hơi. Ông cụ xảy ra chuyện lớn như thế nhưng từ lúc phẫu thuật tới bây giờ chỉ có mình bà ấy trông coi, nhà họ Lê sắp xong đời rồi.
“Cảm ơn gì, cháu sẽ báo với hai người họ ngay!”
Tô Quỳnh Thy cười với Kiều Loan một cái rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài nói chuyện.
Giống như là hai người đang ngồi đợi Tô Quỳnh Thy gọi tới vậy, cô vừa để điện thoại xuống không bao lâu thì Hoắc Hải Phong đã dẫn theo Tô Kiến Định xuất hiện trước mặt cô.
“Đi vào nói đi, nhà họ Trần đã bắt đầu ra tay rồi. Bây giờ nhà họ Lê đã loạn hết cả lên rồi” Vẻ mặt của Hoắc Hải Phong rất nghiêm trọng, anh xoa đầu Tô Quỳnh Thy rồi đẩy cô vào bên trong.
Tô Kiến Định vẫn luôn không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, cửa kêu lên một tiếng kẽo kẹt, anh ấy bước vào trong với gương mặt không chút cảm xúc, chỉ là lông mày vẫn luôn nhu lại.
tka nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế salon thì cười một cách lễ phép rồi nói: “Dì Loan, chúng cháu đã nhận được tin tức, nhà họ Trần đã ra tay với nhà họ Lê rồi. Nửa tiếng trước ba con trai của nhà họ Lê đã bắt đầu chia tài sản, nói không chừng thì chưa đợi dì về tới nhà thì nhà họ Lê đã sụp đổ rồi. Dì cảm thấy Quốc Nam sẽ bằng lòng nhìn thấy cảnh này ư?”
“Vốn tôi không nên quản lý mấy chuyện này, tôi cũng không có năng lực quản lý. Nhưng tôi vẫn có chút kiến thức, có điều kiện gì thì cứ nói đi” Kiều Loan thở dài rồi dựa vào ghế salon với vẻ chán nản và buồn bã.
Tô Kiến Định gật đầu với Hoắc Hải Phong rồi phất tay nói: “Ăn chút gì đã, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Lâm Tiến Quân mang theo cháu và mấy món ăn kèm nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.
Lâm Tiến Quân thả đồ xuống, anh ta vuốt cánh tay mỏi nhừ của mình rồi thở dài trong lòng. Lần sau vẫn nên bảo vệ sĩ đi theo thì tốt hơn, anh ta không hợp với mấy công việc cần thể lực như thế này.
Cũng gần tới thời gian ăn cơm tối rồi. Tô Quỳnh Thy chưa kịp ăn thì đã ngẩn người.
Từ lúc về tới nay, có một đoạn thời gian tương đối dài cô không ăn không uống, chỉ biết ngồi ngẩn ra, trong đầu đều là hình ảnh của Lê Quốc Nam.
Người khác không đau lòng nhưng Hoắc Hải Phong nhìn thấy thì đau lòng không chịu được.
“Quỳnh Thy?” Hoắc Hải Phong gõ gõ vào đầu Tô Quỳnh Thy rồi múc nửa chén cháo cá bưng đến trước mặt cô.
Tô Quỳnh Thy nhận chén bằng hai tay rồi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không hiểu sao càng ngày cô càng muốn khóc: “Em không sao, giải quyết chuyện của nhà họ Lê trước đi.
Chuẩn bị làm gì bây giờ, lúc nào ra tay?”
“Yên tâm đi, muộn nhất là tối mai sẽ ra tay, đã để cho Lâm Tiến Quân đi điều tra rồi” Hoắc Hải Phong nói một cách chắc chắn: “Ăn cháo trước đi”
Tô Quỳnh Thy gật đầu rồi một hơi uống cạn sạch cháo cá trong chén dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Hải Phong. Không bao lâu sau, Tô Quỳnh Thy còn chưa để chén xuống thì Lâm Tiến Quân đã mang tin về.
Có lẽ là chạy hơi vội nên anh ta có chút thở hổn hển.
“Chủ tịch, đã tra được tin tức rồi, bây giờ j đang bàn bạc với ông hai nhà họ Lê. Đã nói tới việc phân phối cổ phần của nhà họ Lê, hẳn là ông hai sẽ ra tay.
“Cái gì? Đang bàn bạc với thằng hai ư? Tin này có tin được không?” Kiều Loan đứng bật dậy rồi nói với vẻ không tin.
“Đúng thế thưa bà Kiều Loan, đã để người liên tục xác nhận. Mục tiêu thứ nhất của bọn họ hẳn là ông ba, tạm thời ông hai còn chưa tỏ thái độ về phía ông cụ Quý. Chỉ là j có ý là phải xử lý ông cụ trước rồi mới làm gì thì làm”
Lâm Tiến Quân sợ Kiều Loan không tin nên còn lấy ghi âm cuộc trò chuyện của j và ông hai họ Lê và một số chứng cứ khác ra cho bà ấy xem.
Đúng là giọng của ông hai họ Lê, những tài liệu này cũng đúng là những hạng mục gần đây của nhà họ Lê.
Mặc dù Kiều Loan không quan tâm quá nhiều vào chuyện làm ăn của nhà họ Lê nhưng bà ấy vẫn biết một vài thứ cơ bản.
“Hơn nữa bây giờ trên mạng đã có lời đồn, chuyện mất tích lúc trước bị tuôn ra, trên mạng có rất nhiều người đang đồng tình nhà họ Trần, nói Chủ tịch dùng sức mạnh bắt ép, không biết tôn trọng.’ Tin tức vừa mới được đăng lên đã làm mưa làm bão trên mạng.
Lâm Tiến Quân thở dài một chút rồi sửa sang lại tài liệu trên tay.
“Tạm thời không cần xử lý chuyện trên mạng. Tìm người giám sát ông hai họ Lê. Sắp xếp mỗi hoạt động thường ngày của ông ta rồi đưa cho tôi.” Hoắc Hải Phong suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói với Lâm Tiến Quân.
“Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ dặn dò xuống dưới. Lâm Tiến Quân cúi đầu thưa vâng rồi quay người đi ra ngoài.
“Nếu đã bắt đầu hành động thì em sẽ dẫn Hướng Minh về trước. Dì có rảnh thì tới nhà làm khách nhé” Dường như đã không còn chuyện gì cần Tô Quỳnh Thy giúp đỡ nữa rồi, cô gọi Tô Hướng Minh ra rồi vừa cười vừa nói.
“Về đi, không có chuyện gì thì đừng đến đây. Chuyện của nhà họ Lê hai mẹ con cũng đừng dính vào, bị bọn họ ỷ lại cũng không dễ tránh thoát đâu.” Kiều Loan xoa đầu Hướng Minh rồi miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Bà ơi, chờ cháu nghỉ học cháu sẽ dẫn mẹ tới chơi với bà, bà phải nhớ chúng cháu đấy nhé!” Tô Hướng Minh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm thì híp hai mắt lại rồi nở một nụ cười đáng yêu.
“Ừ, Hướng Minh có thời gian thì tới chơi với bà nhé, nhưng cũng phải nhớ là bảo vệ mẹ đấy nhé biết không!” Kiều Loan chưa từng trách cậu bé, chỉ là bà ấy vẫn chưa thể tiếp nhận được mà thôi.
“Bên phía ông cụ thì cháu sẽ cho người đến bảo vệ ông ấy. Dì nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện của nhà họ Lê giao cho chúng cháu là được rồi, tạm thời dì không cần quan tâm nữa.” Người quan trọng của nhà họ Lê chỉ có mỗi ông cụ Quý mà thôi, chỉ cần chờ ông ấy tỉnh lại thì tạm thời nhà họ Lê vẫn chưa sụp đổ được. Về sau cũng sẽ có cơ hội đối phó với nhà họ Trần. Hoắc Hải Phong thở dài, mấy dòng họ lớn ở Hải Phòng này cũng nên thanh lọc một lần rồi, sau lần hành động này của nhà họ Trần cũng không biết còn lại được bao nhiêu nhà.