Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 148: Chìm dưới biển



“Không có em, thì anh vẫn còn chưa thể tỉnh lại, thời gian năm năm, đã là sống tạm rồi. Em hãy giúp anh trông chừng Hoắc Hải Phong cẩn thận, bảo vệ Quỳnh Thy và chăm sóc cho em ấy thật tốt!”

“Được rồi, anh Định, anh đừng giành với em nữa, Hoắc Hải Phong là dạng người gì chứ, anh không thử nghĩ một chút xem em có thể quản được anh ta hay không.”

‘ Lúc nói lời này, trên mặt anh ta là nụ cười nhẹ nhàng, giọng điệu cũng thoải mái

. Lê Quốc Nam ho nhẹ hai tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Tú, tiếp tục nói: “Ứng cử viên đã được quyết định rồi. Trần Tuấn Tú, đời này tôi đã không còn cách nào thanh toán với ông được nữa. Kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm ông để trả lại tất cả những thù hận này. Giờ hãy thả Tô Kiến Định đi, tôi ở lại là được rồi”

“Trần Tuấn Tú, cho dù những người nhà họ Trần có thể một tay che trời đến mức nào, thì thế lực của nhà họ Hoắc ở Hải Phòng này cũng không hề yếu. Hai người bọn họ, cho dù là ai xảy ra chuyện, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách, đù có liên lụy đến toàn bộ Sunrise, tôi cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào của nhà họ Trần!”

Hoắc Hải Phong đau lòng ôm Tô Quỳnh Thy, hai hàng lông mày cau lại thật chặt, cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng đều không nghĩ tới, Trần Tuấn Tú lại có thể phát điên đến mức như thế này. Một mạng người, nói lấy là lấy, cho dù là ông cụ Hoắc lúc còn trẻ cũng không tàn nhẫn đến mức độ như này đâu.

“Nếu cậu muốn toàn bộ nhà họ Trần, cho cậu cũng chẳng vấn đề gì, tôi đã không còn cái gì nữa rồi. Hoắc Hải Phong, là chính các cậu đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, tôi làm như vậy là đã quá nhân từ rồi, cậu nhìn mà xem, chẳng phải đã trả lại cho cậu một cái mạng rồi sao!”

Mạng người thôi mà, ông ta đã ra tay xử lý không ít. Vốn dĩ ông ta cũng không hề muốn sống tạm trên đời này, chỉ là một đám người mang họ Trần mà thôi, căn bản ông ta cũng chưa từng coi trọng. Bởi vậy nên bây giờ mới kích động đến mức này.

“Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc thì ông muốn cái gì? Chỉ cần ông thả hai người bọn họ ra, cái gì tôi đều nguyện ý cho ông, liền xem như dùng ta mệnh.. “

“Cô Tô xoắn xuýt cái gì, không phải cô đã chọn xong rồi sao… Đã vậy thì…

Như cô mong muốn!” Gạt tay Trân Hiền vẫn luôn giữ chặt mình từ phía sau ra, Trần Tuấn Tú tiến lên một bước, cắt ngang lời của Tô Quỳnh Thy. Ông ta đột nhiên nâng tay phải lên, vung một cái thật mạnh.

Nương theo động tác tay của Trần Tuấn Tú, Tô Quỳnh Thy lập tức xoay người lại, trơ mắt nhìn cái lồng sắt nhốt Lê Quốc Nam nhanh chóng rơi xuống.

“Bùm” một tiếng, biến mất trên mặt biển.

Gió biển rít gào giận dữ, nước biển bắn lên tung tóe, tất cả cũng chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, một người sống sờ sờ cứ thế biến mất ngay trước mắt.

“Lê Quốc Nam, Lê Quốc Nam! Anh Nam… Không, không. Không!” Đẩy tay của Hoắc Hải Phong ra, Tô Quỳnh Thy bổ nhào về phía bờ vực, mắt thấy cả người đang sắp lao xuống vực, thì thân thể lại được người đứng phía sau níu lại, khóa chặt trong ngực.

“Quỳnh Thy, Quỳnh Thy, anh nhất định sẽ báo thù cho anh ta, em tỉnh táo lại một chút đi, Quỳnh Thy, tỉnh táo lại!”

Tô Quỳnh Thy bị giữ lại nhưng vẫn vùng vằng muốn thoát ra, trên trán Hoắc Hải Phong đổ mồ hôi hột, hai mắt đỏ bừng.

Mặc dù anh vấn luôn không thể nào thích được Lê Quốc Nam, nhưng cùng lắm cũng chỉ là vì nguyên nhân tình địch gặp mặt thì đỏ mắt mà thôi.

Dù sao cũng đều là những người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại trơ mắt nhìn anh ta bị ném vào trong biển, trong lòng Hoắc Hải Phong cũng khó chịu không kém Tô Quỳnh Thy là bao.

“Không đâu, anh Nam… Anh Phong, sẽ không như vậy đâu, tại sao có thể như vậy được… Anh Phong, anh ấy là Lê Quốc Nam mài! Anh mau giúp em, mau giúp em cứu Lê Quốc Nam đi, không thể như vậy được, không được đâu… Túm chặt lấy quân áo của Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy khóc đến mức thở không ra hơi.

Một đôi mắt sưng đỏ khiến người ta nhìn mà đau lòng, tiếng khóc xé lòng vang vọng trên không trung…

Bên dưới vách núi, cách đó không xa, trên một một tảng đá nho nhỏ, Trần Mộc Châu đang đứng chắp hai tay sau lưng, người cùng đứng bên cạnh là Dương Thừa Húc.

“Thế nào? Vớt được người chưa?”

Kể từ khi liên hệ với Dương Thừa Húc rồi biết anh ta thích mình, Trần Mộc Châu lập tức biết được không ít tin tức trong nước từ miệng của anh ta. Lần này đi theo anh ta tới đây, cùng lắm cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thì Trần Tuấn Tú muốn làm cái gì. Không ngờ rằng ông ta lại tặng cho cô ta niềm vui bất ngờ như thế này.

Với tính cách của Tô Quỳnh Thy kia, chỉ cần Lê Quốc Nam nằm trong tay cô ta, vậy thì đến lúc đó…

“Mộc Châu, em cứ yên tâm, anh đã sai người canh chừng từ trước rồi.

Chắc chắn sẽ có kết quả tốt!” Dương Thừa Húc cẩn thận bảo vệ cho Trần Mộc Châu, săn sóc nghiêng mình sang giúp cô ta chắn lại nước biển lạnh lẽo bắn lên người, trên mặt mang theo nụ cười thận trọng, hai tay đặt nhẹ lên người cô ta.

“Cậu chủ, đã cứu được người lên, nhưng có lẽ là do sặc nước biển nên đã hôn mê mất rồi” Vệ sĩ được sai đi chờ ở dưới đáy biển từ trước đang nắm một sợi dây thừng trong tay, kéo một người hôn mê bất tỉnh lên trên bờ.

“Chỉ cần không chết là được rồi, cái khác không cần phải để ý đến, hiện giờ đoán chừng bọn họ còn đang bận, không có thời gian chú ý đến chúng ta, nhanh chóng tìm thuyền rời đi luôn thôi!”

Nhấc chân đạp đạp Lê Quốc Nam đang nằm chẳng khác nào xác chết trên bãi cát, Trần Mộc Châu lạnh lùng “Hừ” một tiếng, níu lấy cánh tay Dương Thừa Húc, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

“Được rồi, anh biết hoàn cảnh chỗ này không tốt, vất vả cho em rồi. Hai tháng nữa là công ty của chúng ta sẽ niêm yết trên sàn rồi, sau này chuyện ở Hải Phòng chúng ta sẽ không can thiệp vào nữa có được không? Anh biết em tốt bụng, cho nên mới muốn cứu người, nhưng mà…”

“Được rồi, Thừa Húc, anh cũng biết em không có đủ kiên nhẫn nghe những lời này mà, chúng ta nhanh đi về thôi, ở đây lạnh quá đi mất!” Thân thể run rẩy nhào thẳng vào trong ngực Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu cúi đầu xuống, che đi vẻ ác độc và oán hận chợt lóe lên trong mắt.

Hoàn toàn không biết Lê Quốc Nam đã bị người khác đưa đi, Tô Quỳnh Thy đau lòng không thôi, chỉ biết dựa vào ngực Hoắc Hải Phong khóc lớn một hồi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Rất lâu sau Tô Kiến Định mới hồi phục tinh thần, sững sờ nhìn về phương xa, đế ngay cả việc mình được thả ra khỏi chiếc lồng từ lúc nào cũng không biết.

“Tổng giám đốc Tô, lần này chiêu đãi không được chu đáo, lần sau, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cẩn thận hơn…”

Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu đã không chịu nổi rồi, Trần Hiền nở nụ cười càn rỡ rồi quấn lấy Trần Tuấn Tú quay người rời đi ngay lập tức.

“Trần Tuấn Tú, tôi nhất định sẽ khiến cho người nhà họ Trần phải trả giá thật lớn. Cứ coi như ông đã che giấu, ông tưởng rằng tôi không biết thi thể của Vũ Tuyết Phương ở đâu àI Ông yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giúp ông xử lý thật tốt!” Không để ý đến đau đớn ở chân, Tô Kiến Định mạnh mẽ đứng dậy khỏi mặt đất. Trong mắt anh ta tràn đầy tơ máu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ông ta, nước mắt, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất.

“Tô Kiến Định, mày dám!” Nét mặt vốn dĩ đang tràn ngập hưng phấn của Trần Tuấn Tú lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ độc ác, lạnh lùng. Ông ta nhìn chằm chằm Tô Kiến Định một hồi rồi mới nói: “Lần này chỉ mà một người khác họ mà thôi. Tô Kiến Định, nếu như mày còn dám làm càn, tao không ngại để cho em gái mày nhảy xuống biển một lần đâu!”

Nói xong, ông ta phất hai tay lên, khôi phục lại cái dáng vẻ miễn cưỡng được coi là lịch sự, chắp hai tay ra sau lưng, bước đi xa khỏi nơi này.

“Tô Kiến Định…

“Tôi biết anh muốn nói cái gì, không cần nói nữa, Trước tiên anh cứ đưa Quỳnh Thy trở về đi, chỉ sợ lát nữa con bé không chấp nhận được sự thật.

Anh chịu khó khuyên bảo con bé, tôi sẽ đi tìm Quốc Nam” Gương mặt mỏi mệt, khắp người tỏa ra hơi thở tang thương, Tô Kiến Định di chuyển từng chút một về phía trước, cuối cùng quỳ gối bên bờ vực, cúi đầu, hai tay bưng mặt, thân thể gày gò thẳng tắp hơi run rẩy trong gió biển.

Thở dài, biết bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, Hoắc Hải Phong ôm lấy Tô Quỳnh Thy cùng nhau trở về.

“Tổng giám đốc, không biết vì sao người nhà họ Trần lại đột nhiên rút lui, muốn đuổi theo không ạ?” Vừa đi được hai bước, Lâm Tiến Quân đã thở phì phò chạy tới nói.

“Không cần, trở về đi!” Lúc đến đây, trong lòng anh có dự cảm không lành, không ngờ tới lại thật sự có kết cục như này. Hoắc Hải Phong thở dài, tiếp đó nói thêm: “Có bị thương thì xử lý cẩn thận, rồi tìm người kiểm tra lại toàn bộ tòa nhà này một lượt.’ Lúc anh đi đã quan sát qua, tòa nhà này căn bản không có bao nhiêu phòng, ngoại trừ lầu một lầu hai lâu ba thì đều là những căn phòng lớn thông sàn, vốn dĩ không có chỗ để giam giữ bọn họ, chứ đừng nói chỉ là làm ra được những cỗ máy này. Tòa nhà nhỏ này quả thật không hề đơn giản.

“Vâng, tổng giám đốc yên tâm”

Lâm Tiến Quân gật đầu nghe lệnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv