-------------o0o------
Ngữ khí Lý Lỗi tràn ngập mùi thuốc súng, làm Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Bộ dáng Văn Nhược Thanh vẫn ôn ôn nhu nhu như cũ: “Được rồi, tổng giám Lý cũng đừng nóng giận, sinh viên năm bốn vẫn luôn nghẹn một mong muốn được làm lớn một lần, vì để anh Nam Thành coi trọng cô, cũng có thể lý giải……”
Lý Lỗi cười lạnh: “Bộ phận kỹ thuật không phải nơi để trẻ con chơi trò đóng vai gia đình! Một sinh viên năm bốn, mưu toan ở chỗ này chỉ chỉ trỏ trỏ, thật là múa rìu qua mắt thợ!”
Tiếp theo không hề để ý tới Thẩm Vu Quy, trực tiếp tuyên bố nói: “Được rồi, mấy ngày nay tất cả mọi người đều vất vả, hôm nay cho mọi người tan tầm sớm một chút, đều nhanh trở về nghỉ ngơi đi!”
“Quá tuyệt vời!”
Các vị nhân viên hưng phấn thu thập đồ đạc, chuẩn bị tan tầm.
Thẩm Vu Quy nhíu mày, biết dù mình nói gì nữa, nhóm người này cũng sẽ không tin tưởng.
Lúc Văn Nhược Thanh gần đi vỗ vỗ bả vai cô: “Bạn học Thẩm, cô cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề, bằng không liền chờ ba ngày, Zero sẽ không thể công phá tường lửa nữa!”
Ba ngày sau, Zero lại lần nữa công phá bọn họ, đến lúc đó hết thảy đều chậm rồi.
Nhưng không đợi Thẩm Vu Quy nói chuyện, người bộ phận kỹ thuật liền tan làm, rất nhanh trong văn phòng chỉ còn lại bốn người Trần Tử Phàm đang chờ.
Trần Tử Phàm mở miệng: “Cơ hội học tập không nhiều như vậy, cho dù chỉ là một cái trình tự số liệu, cũng đủ cho chúng ta nghiên cứu, nhân cơ hội này học tập nhiều hơn đi?”
Dương Minh và Trương Thiên Thiên gật đầu, ba người liền đi về phía văn phòng.
Thẩm Vu Quy ho khan một chút, ra bên ngoài xem xét. Người bộ phận kỹ thuật đều không để ý tới cô, vậy cô có phải có thể đi tìm Phí Nam Thành nhắc nhở một chút hay không?
Cô lén lút đi ra ngoài, giọng lạnh căm căm của Trần Tử Phàm vang lên ở phía sau: “Mắt gấu trúc, cậu đi đâu vậy?”
Thẩm Vu Quy quay đầu lại, gương mặt kia nhiều thêm vài phần minh diễm, cô cười mở miệng: “Dù sao tôi cũng chẳng làm gì, bài chuyên ngành đều không đạt tiêu chuẩn, ở lại nơi này cũng đoạt dưỡng khí mới mẻ trong phòng chỉ với mọi người, còn không bằng đi ra ngoài một chút đâu!”
Trần Tử Phàm:……
Thật là chưa từng gặp ai, có thể nói “Tôi không được” đúng lý hợp tình như vậy mà!
-
Thẩm Vu Quy rời khỏi bộ phận kỹ thuật, đi vào thang máy.
Toàn bộ tập đoàn Phí thị, tổng cộng 58 tầng, cô vào thang máy nhân viên lên tới trước tầng 57, lại theo thang bộ bò đến tầng 58.
Đứng ở bậc thang giữa tầng 57 và tầng 58, Thẩm Vu Quy bỗng nhiên lắc lắc đầu, dừng bước chân, lại nghĩ tới cái hôn ở trên sân bóng rổ hôm nay kỳ thật kia ……
Sắc mặt nháy mắt lại có chút nóng, cô nhịn không được suy nghĩ, Phí Nam Thành mỗi lần thấy cô, sắc mặt đều không tốt lắm, nhưng anh lại biểu hiện rất đủ kiên nhẫn đối với Văn Nhược Thanh.
Cô so sánh với Văn Nhược Thanh, kém hẳn là…… Dáng người đi?
Nghĩ như vậy, cô nhìn nhìn khắp nơi, sau khi phát hiện không ai, lập tức trốn đến trong một góc, dùng sức nâng nâng ngực mình……
Tầng cao nhất, trong văn phòng.
Phí Nam Thành đang xử lý văn kiện, trợ lý đặc biệt đột nhiên đi vào, đứng ở trước mặt anh ấp úng. Phí Nam Thành nhíu mày: “Nói.”
Trợ lý đặc biệt thật sự là không biết mở miệng như thế nào, dứt khoát đưa thiết bị trong tay cho Phí Nam Thành, “Phí tiên sinh, ngài tự mình xem đi!”
Phí Nam Thành cúi đầu, lúc này mới phát hiện thì ra là camera theo dõi tầng 58.
Trong hình, có một cô gái đứng ở cầu thang giữa hai tầng, Phí Nam Thành trước tiên liền nhận ra ngay tiểu quỷ quái kia. Mà sau khi thấy rõ ràng cô làm gì, sắc mặt Phí Nam Thành nháy mắt đen thui.
Chỉ thấy hai tay cô làm ra hình dạng nắm bắt, sau đó khoa tay múa chân ở trước ngực một chút, chợt mang theo chút nghi hoặc mở miệng: “C? Không phải, B? Có nên hỏi Phí tiên sinh một chút là cái gì không.”
--------------o0o-----------