---------------------------
Văn tiểu thư…… Xưng hô xa cách như vậy.
Cô ta xấu hổ cười nói: “Được, anh yên tâm, buổi chiều em sẽ cho sửa lại chỗ hổng của tường lửa, sẽ không xảy ra vấn đề gì! Em đi trước.”
Nói xong, cô ta liền rời đi.
Chờ Văn Nhược Thanh đi rồi, Phí Nam Thành cũng đột nhiên thay đổi phương hướng.
Thẩm Vu Quy đi theo phía sau anh, đây không phải đường về công ty …… Anh ấy muốn mang mình đi chỗ nào?
Phí Nam Thành đi phía trước, khóe mắt vẫn luôn đánh giá cô. Dấu tay trên mặt người phụ nữ này vẫn còn rất rõ ràng, thế nhưng cô lại như đã thành thói quen, không chút để ý.
Con ngươi anh rũ xuống, đồng tử đen nhánh có chút sáng lập loè.
Trước kia cảm thấy cô chính là kẻ lừa đảo, nhìn vâng vâng dạ dạ, đáng thương vô cùng, nhưng kỳ thật nhanh mồm dẻo miệng, giả heo ăn thịt hổ. Cho đến vừa nãy, anh mới bừng tỉnh, sinh hoạt ở gia đình như vậy cũng không trách được vì sao cô biến thành bộ dáng này.
Thành kiến đối với cô bất tri bất giác liền tiêu tán một nửa như vậy.
Phí Nam Thành lại nhìn về phía người phụ nữ thấy cô đã uống hết Coca cầm trong tay, tùy tiện đem lon Coca nhắm ngay thùng rác phía xa, cánh tay khẽ dùng sức một cái, lon Coca loảng xoảng một cái liền bay vào thùng rác.
Tư thế tiêu sái cực kỳ giống bộ dáng cô đánh bóng rổ ngày đó……
Phí Nam Thành bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Thẩm Vu Quy: “Nếu muốn cảm ơn, vậy giúp tôi một việc đi.”
Thẩm Vu Quy: ???
-
Năm phút đồng hồ sau, tại sân tập thể hình mặt sau tòa nhà Phí thị.
Trên sân bóng rổ.
Thẩm Vu Quy đem mái tóc rối tung buộc thành một cái đuôi ngựa sau đầu, khởi động cánh tay, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Phí Nam Thành cách đó không xa, dở khóc dở cười. Cô làm sao cũng không nghĩ tới, anh đột nhiên chính thức nói muốn cô giúp một chút, thế nhưng lại là cùng anh chơi một trận bóng rổ?!
Người đàn ông đã cởi tây trang màu đen ra, tùy tay ném lên trên đường băng bên cạnh, anh khẽ lôi kéo cà vạt, mở hai nút áo áo sơmi màu trắng lộ ra rắn chắc cơ ngực như ẩn như hiện.
Chỉ mặc một áo sơmi trên người, dáng người vô cùng thon dài đột ngột lộ rõ. Ánh mặt trời chiếu vào trên người anh khiến cho ngũ quan của anh như được phủ một nguồn sáng chói lòa, anh giống như hậu duệ hoàng thân quý tộc đi ra từ trong sách, cao cao tại thượng không thể chạm đến.
Thẩm Vu Quy nhìn, đột nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác. Người đàn ông như vậy, chính là mị lực kết hợp thể lực, một động tác tùy tiện cũng có thể làm lòng người rung động.
Phí Nam Thành tùy tiện giãn tay chân một chút, sau đó nhìn về phía Thẩm Vu Quy. Cặp mắt của người phụ nữ kia lại rực rỡ lấp lánh, giống như thực sự nhiệt tình yêu thích môn bóng rổ này.
Sau đó, anh liền nghĩ tới Tiểu Ô.
Tiểu Ô nói khiến người ta không thể phân biệt rõ ràng câu nào là thật, câu nào là giả. Cô đã từng khoác lác nói qua: “Anh sẽ đánh bóng rổ chứ? Nói cho anh biết, tôi cũng sẽ chơi, tôi đánh rất tốt đó!”
Lúc ấy anh cười nhạo một chút, cảm thấy một cô gái nhỏ chơi bóng rổ có thể tốt đến mức nào chứ?
Anh cười, kích thích cô nàng.
Tiểu Ô nóng nảy, cặp mắt phượng kia trừng thật lớn, khuôn mặt trẻ con phì nhỏ đầy tức giận, cô mở miệng: “Anh không cần xem thường nữ sinh! Tôi thật sự rất lợi hại, không tin chờ tương lai có cơ hội, chúng ta chơi một trận!”
Cô nâng cằm bày ra bộ dáng kiêu ngạo, vẫn còn lưu lại trong trí nhớ anh.
Sau lại, bọn họ lại rời xa nhau.
Anh từng vô số lần nghĩ tới, nếu bọn họ không có tách ra, anh nhất định sẽ chơi một trận bóng rổ với cô thật tốt, chẳng cần cô khoác lác, anh cũng sẽ nhường cô. Bởi vì, anh thật sự muốn lại lần nữa thấy cô cười, thấy cô tùy ý làm bậy……
“Phí tiên sinh, có thể chưa?”
Thẩm Vu Quy mềm mại hỏi chuyện, cắt đứt hồi ức của anh.
------------------o0o----------------