Vừa rồi Trần Tử Phàm không có chú ý đến bọn họ, giờ phút này anh ta nhìn thấy hai người trong phòng, nhất thời hiểu hành động của Thẩm Vu Quy. Anh ta đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, gọi một tiếng: “Anh, trùng hợp như thế? Hai người cũng ăn cơm ở đây sao?”
Thẩm Vu Quy đứng thẳng người, phát hiện sắc mặt Phí Nam Thành không tốt đẹp gì, dáng vẻ đó giống như bọn họ đang quấy rầy chuyện tốt của anh vậy.
Ý nghĩ này khiến trong lòng cô có chút chua xót, cô đè xuống những cảm xúc kia, trên mặt giống như không có chuyện gì, cười nói: “A, thật xin lỗi…Tôi không cẩn thận.”
Nói xong liền dắt tay Trần Tử Phàm ra ngoài.
Ánh mắt Phí Nam Thành rơi vào trên bàn tay cô đang cầm tay Trần Tử Phàm, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Hai người đi ra khỏi phòng, Trần Tử Phàm tránh khỏi sự lôi kéo của Thẩm Vu Quy, nhỏ giọng khiển trách: “Mắt gấu trúc, đừng nói với tôi bây giờ cậu sợ rồi! Nhìn thấy không? Người phụ nữ bên trong đẹp hơn cậu gấp 100 lần, dáng người tốt hơn cậu 1000 lần! Nếu như ngay cả dũng khi theo đuổi anh họ tôi, cậu cũng không có, vậy đừng trách tôi xem thường cậu.”
Thẩm Vu Quy sững sờ.
Đúng thế!
Cô có gì phải sợ, trước khi không làm rõ quan hệ của Phí Nam Thành và Văn Nhược Thanh, cô cũng không phải là tiểu tam chen chân, vì sao cô phải chột dạ?
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, cô bình tĩnh xoay người lại, cười toe toét đi về phía cửa phòng, mở cửa ra, đi vào, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phí Nam Thành và Văn Nhược Thanh, Thẩm Vu Quy cười hỏi: “Cái đó…Không còn phòng…Chúng tôi có thể cùng ăn cơm không?”
Cùng ăn cơm?
Văn Nhược Thanh nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên mặt Thẩm Vu Quy.
Đây là người theo đuổi Phí Nam Thành? Nhưng cũng quá không tự lượng sức mình đi! Gương mặt kia xấu tới mức người ta không đành lòng nhìn thẳng, cứ như thế mà cũng dám nói những lời này.
Cô ta cúi đầu, giọng điệu xa cách, cười nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
Mỗi lần cô ta về nước, Phí Nam Thành đều bỏ lại công việc quan trọng trong tay, cùng cô ấy ăn trưa, để nghe cô ta nói về tin tức của người kia, còn không cho bất kỳ ai quấy rầy.
Cho nên cô ta mới chắc chắn nói ra câu nói này.
Nhưng mà cô gái kia lại giống như nghe không hiểu, cô nghiêng đầu nhìn Phí Nam Thành, giọng nói rất êm tai: “Hôm nay thi đấu bóng rổ, chúng ta phối hợp ăn ý như thế, hơn nữa còn thắng, Phí tiên sinh, tôi mời anh ăn cơm nhé? Hai người cứ trò chuyện, dù sao tôi nghe không hiểu, tôi hứa tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người.”
Thi đấu bóng rổ?
Văn Nhược Thanh ngẩn người, thử nhìn về phía Phí Nam Thành, thấy thần sắc của anh vẫn lãnh đạm như cũ, giống như cũng không thích nghe những lời này, lúc này cô ta mới yên lòng.
Cô ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, đang muốn từ chối lần nữa lại nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Ừ.”
Hả?
Tròng mắt Văn Nhược Thanh co rút lại, mấy người ngoài cửa nghe thấy thế, hưng phấn đi vào, cô gái không chút do dự ngồi xuống bên cạnh Phí Nam Thành, mà Phí Nam Thành luôn không ngừng nữ sắc cũng chỉ nhíu mày, nhưng chưa từng đuổi cô cút.
Sắc mặt Văn Nhược Thanh thay đổi, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Thẩm Vu Quy.
Giữa cô gái này và Phí Nam Thành, chẳng lẽ có quan hệ gì?
Cô ta nắm chặt tay, cố gắng để cho mình biểu hiện được tự nhiên, sau đó mỉm cười, nhìn về phía Phí Nam Thành, thản nhiên nói: “Gần nhất có được một số tin tức của người kia, cô ấy…”