Tuy rằng mới tiếp xúc vài lần nhưng Thẩm Vu Quy cũng biết Phí Nam Thành là người có tính cách lạnh lùng.
Đối với những trò đùa vô vị của cô, cô chưa từng hi vọng anh ta sẽ đáp lại.
Nhưng giờ anh ấy đáp lại rồi…
Cô mở wechat, lúc nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, bước chân cô dừng lại, suýt nữa thì ngã!
Bởi vì, Phí Nam Thành gửi cho cô ảnh chụp màn hình.
Ảnh chụp tin nhắn của cô gửi cho anh: Ừ, à, ồ.
Chụp lúc cô chưa kịp thu hồi tin nhắn.
Thẩm Vu Quy: …
Khóe miệng cô khẽ giật giật, cô chợt cảm thán, anh Phí à, anh cứ thế này bảo sao không có bạn gái!
Vì sao lại gửi ba tin nhắn mà cô muốn thu hồi, làm cho cô thấy lúng túng thế này!
Cô lấy tay đỡ trán, rồi cầm lấy điện thoại, nghiêm túc gõ chữ giải thích: “Ngại quá, nửa đêm ngủ say tôi lỡ tay ấn nhầm, sau khi nhận ra tôi đã xóa đi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Phí Nam Thành nhận được tin nhắn, không biết nói gì nữa.
Nửa đêm, cô gửi cho anh ba tin nhắn, sau đó chưa đến hai phút đã xóa đi, bây giờ lại nói là vì ngủ say lỡ tay ấn nhầm?
Nói mê mà nói nghiêm túc như vậy, cũng chẳng có được mấy người.
Sau đó anh lại quẳng điện thoại sang một bên, bắt đầu bận rộn công việc.
Đợi một hồi, Thẩm Vu Quy cũng không thấy anh trả lời tin nhắn. Lúc này cô đang yên lặng ngồi bên cạnh Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên đẩy cánh tay của Thẩm Vu Quy ra: “Cậu mau nhìn hoa tai của Lưu Linh”
Thẩm Vu Quy đưa mắt nhìn sang, dường như Lưu Linh rất thích bông tai đó, ngón tay vẫn đang mân mê không rời.
Trương Thiên Thiên không nhịn được mà nói: “Bông tai tứ diệp thảo đó bán ở cửa hàng chuyên kinh doanh có giá hai vạn tệ một đôi. Lưu Linh gia cảnh bình thường, không có khả năng mua được, mà trùng hợp làm sao, một tháng trước, mình nhìn thấy ở trên bông tai của Thẩm Chỉ Lan có”
Nói xong, cô nháy mắt ra hiệu với Thẩm Vu Quy, như muốn nói “cậu hiểu ý tớ chứ”.
Thẩm Vu Quy chợt bừng tỉnh.
Không ngờ sinh viên bây giờ lại thực dụng như vậy.
Cô ta chỉ cần cho Lưu Linh một đôi bông tai là hai người đã hòa thuận như ban đầu, thậm chí Lưu Linh còn tự nguyện đứng ra gánh vác mọi chuyện thay cho Thẩm Chỉ Lan.
Bây giờ xem ra, hiệu quả thanh minh khá tốt.
Ít ra thì các bạn học trong lớp cũng đối xử tốt với Thẩm Chỉ Lan. Ngoảnh đi ngoảnh lại, ánh mắt của cô ta đã thay đổi, giống như người vừa ức hiếp người khác không phải là cô ta vậy.
Mà đúng lúc này, Trần Tử Phàm đi tới.
Dáng vẻ anh ta như chưa ngủ đủ giấc, tìm đại một góc nào dó nằm bò ra, đang định ngủ thì có người bên cạnh đẩy đẩy anh ta. Trần Tử Phàm bực mình ngẩng đầu lên nhìn, nghe có giọng nói cất lên: “Này, hôm qua Thẩm Chỉ Lan có đăng status thanh minh, cậu nhìn thấy chưa? Thẩm Chỉ Lan vô tội, cho nên, giờ hai người có thể hòa thuận lại rồi?”
Lời vừa dứt, Thẩm Chỉ Lan ngại ngùng nhìn sang bên này.
Cô thật sự thích Trần Tử Phàm, anh ấy vừa đẹp trai, nhà giàu, nếu có thể ở bên anh ấy, vậy thì có thể làm thiếu phu nhân nhà giàu rồi.
Nhưng không, Trần Tử Phàm sửng sốt nói: “Hòa thuận cái gì?”
Đối phương cũng sững lại, tức thì cười nói: “Đúng rồi, hai người không cãi nhau, không cần hòa thuận lại!”
Thẩm Chỉ Lan nghe được câu này, dứt khoát đứng dậy, định đến chào hỏi với Trần Tử Phàm.
Nhưng không ngờ, Trần Tử Phàm cười giễu nói: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn học bình thường”
Động tác Thẩm Chỉ Lan cứng đờ, đứng ngẩn tại chỗ.
Cậu nam sinh viên đang nói chuyện với Trần Tử Phàm cũng ngây người: “Không phải chứ, Trần Tử Phàm, chuyện gì vậy, chẳng phải hai người là một đôi sao?”
Trần Tử Phàm lắc đầu: “Không phải”
Cậu nam sinh nọ lại tiếp tục nói: “Cậu là vì chuyện con ngoài giá thú sao? Nhưng cậu đã xem status trong wechat chưa? Bố mẹ cô ấy mới là tình yêu đích thực, là…”