Người Tình Bá Đạo

Chương 130: Không thể hòa hợp



Điện thoại vừa thông, không đợi Hạ Mộc Lạo kịp mở miệng, tôi đã giành nói trước:”Hạ Mộc Lạo, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn gặp anh, mục đích của anh đã đạt được rồi, không cần thiết lại phải tìm tôi, tôi bây giờ đối với hạnh phúc của Tô Ngưng không thể tạo được bất cứ uy hiếp nào, anh dán chặt mắt vào Hoa Thần là đủ rồi, cho dù anh không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ. Nếu là vì đêm hôm đó anh mới đưa cho tôi một triệu, vậy tôi không cần một triệu của anh, nói cho tôi biết số tài khoản của anh, tôi chuyển trả lại. Xin anh sau này đừng tới quấy rầy tôi, đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, tôi thực sự rất ghét anh, ghét vô cùng.”

Tôi thực sự không muốn gặp lại anh ta nữa, bởi vì anh ta có mục đích nên mới tiếp cận tôi, tôi không thể chấp nhận được loại người như vậy, tôi và anh ta đến bạn cũng không phải, nhiều nhất chỉ có thể tính là gặp mặt mấy lần.

Hạ Mộc Lạo đè thấp giọng nói:”Thiển Thiển, anh không có ý như thế. Anh thừa nhận hồi trước anh tiếp cận em là vì có mục đích khác, là vì hạnh phúc của Tô Ngưng, nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng muốn làm tổn thương em, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm em bị tổn thương. Thực ra anh vẫn luôn muốn chung sống hòa thuận với em, có lẽ anh đã không làm đúng cách, làm mối quan hệ của chúng ta nảy sinh nhiều hiểu lầm. Mấy năm trước anh đã thay đổi suy nghĩ của mình, tiếp cận em không có bất cứ mục đích nào khác, chỉ là không ngờ được em lại ở bên Hoa Thần lâu như vậy.”

Không ngờ được tôi lại ở bên Hoa Thần lâu như vậy, thực ra ngay đến cả tôi cũng không ngờ mình có thể ở bên cạnh anh bốn năm. Tôi cười nhạo thành tiếng:”Là vì tôi ở với Hoa Thần lâu như vậy, nên anh mới cảm thấy tôi có lỗi với Tô Ngưng, nên anh mới đưa tôi tới tham dự hôn lễ của Hoa Thần, nên anh mới hôn tôi tại hôn lễ, nên anh động vào tôi sau khi tôi uống say, nên sau khi tôi rời đi anh mới cho tôi một triệu làm quà bồi thường, nên sau khi hôn lễ của Hoa Thần và Tô Ngưng kết thúc anh lại đến dây dưa tôi, nên anh vẫn luôn đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay anh. Tất cả những cái “nên” đó đều chỉ vì hạnh phúc của Tô Ngưng, chỉ vì muốn làm tôi tổn thương, đúng không, Hạ Mộc Lạo tiên sinh?”

“Thiển Thiển, anh thừa nhận đưa em đến tham dự hôn lễ của Hoa Thần là vì hạnh phúc của Tô Ngưng, anh muốn em rời xa Hoa Thần, nhưng anh không ngờ em sẽ rời khỏi Thẩm Phong.”

Ha, vẫn còn xem tôi là con ngốc à? Hắn vẫn xem tôi là con ngốc Tô Thiển Thiển muốn làm gì thì làm sao? Cho dù là con ngốc thì cũng sẽ có một ngày tỉnh táo, cũng có lúc phản kháng. “Tôi rời khỏi Thẩm Phong không phải càng tốt sao? Không thể uy hiếp đến hạnh phúc của Tô Ngưng nữa, điều mà anh muốn không phải là thế này à? Còn nữa, bây giờ anh không nên tới tìm tôi, anh nên giám sát Hoa Thần chặt chẽ, nếu anh ấy lại muốn vượt tường nữa thì Tô Ngưng sẽ lại phải chịu tổn thương, nếu anh đã yêu Tô Ngưng như vậy, vì hạnh phúc của cô ấy anh đi tìm người khác đi, Tô Thiển Thiển tôi chỉ là một người không liên quan, tìm tôi chỉ tổ làm phí thời gian của anh, những gì nên nói tôi đã nói quá rõ rồi, cho dù anh biết số điện thoại của tôi ở đâu, cũng xin anh đừng liên lạc lại với tôi nữa, hạnh phúc của Tô Ngưng mới là thứ anh nên để ý đến nhất.”

Nếu hắn ta đã yêu Tô Ngưng như thế, vậy hãy tiếp tục bảo vệ hạnh phúc của Tô Ngưng đi, chỉ cần hắn ta không liên lạc lại với tôi là được rồi.

“Thiển Thiển, xin lỗi, lúc trước tiếp cận em là vì hạnh phúc của Tô Ngưng, nhưng bây giờ không phải thế, Tô Ngưng đã kết hôn với Hoa Thần, cô ấy đã hạnh phúc rồi, nhưng hạnh phúc của em có phải nên cần ai đó bảo vệ không?”

Hạnh phúc của tôi? Bây giờ mới quan tâm đến hạnh phúc của tôi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Vậy những lời xúc phạm vô tình, những lần dày vò khổ sở, là vì cái gì?

Trầm mặc lúc lâu, tôi mới mở miệng:”Hạ Mộc Lạo, cho dù câu này của anh xuất phát từ ý gì, tóm lại chuyện của tôi không liên quan đến anh, sau khi trả lại tiền cho anh, chúng ta không ai có quan hệ với ai.”

Ngữ khí Hạ mộc Lạo mang theo chút mất kiên nhẫn:”Thiển Thiển, anh đã nói đó chỉ là quá khứ, hiện tại anh tìm em không phải là vì Tô Ngưng, mà là vì em, anh muốn tìm thấy em, có nhớ bốn năm trước anh đã từng nói có thể để em dựa vào, bây giờ anh có thể để em dựaem không cần phải chịu vất vả, cũng không cần khổ sở như vậy nữa.”

Nghe thấy thế trong lòng tôi lại càng khó chịu, có thể để tôi dựa vào, đây là sự bố thí của hắn với tôi sao? Đáng tiếc là Tô Thiển Thiển này không cần sự bố thí của hắn, theo lời hắn nói thì tôi chỉ có thể làm nhân tình, chân trước vừa rời khỏi Hoa Thần, chân sau đã ở với hắn, hắn rốt cuộc coi tôi là cái gì, nhân tình chuyện nghiệp ư? Tôi cười nhạo thành tiếng:”Hạ Mộc Lạo, anh cho rằng tôi không làm nhân tình thì không thể sống nổi hả? Không thể tự nuôi bản thân mình sao? Anh muốn làm phúc thì đi mà làm phúc cho người khác, Tô Thiển Thiển tôi không cần, cũng không quý, thu lại cái lòng tốt giả tạo của anh đi, không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt tôi.”

Hắn ta coi thường tôi, tôi cũng không cần phải coi trọng hắn, nói thế nào tôi cũng sẽ không làm nhân tình thêm lần nào nữa, càng không làm nhân tình của hắn.

Lúc này, trong giọng Hạ Mộc Lạo mang theo chút mệt mỏi, cũng đúng, chúng tôi căn bản không thể hiểu nhau, nói chuyện cùng tôi hắn đương nhiên sẽ mệt, đương nhiên sẽ kiệt sức:”Thiển Thiển, trong mắt em từ “dựa vào” của anh chỉ là bao dưỡng thôi sao? Có lẽ anh đã sai rồi, năm đó lại nói như thế, nhưng bây giờ thực sự anh không còn nghĩ như vậy nữa, tin anh được không? Hãy để anh chăm sóc tốt cho em, em cũng cần một nơi ở, bất kể thứ hạnh phúc em muốn là gì, anh sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn em.”

Hạ Mộc Lạo, sau tất cả những gì đã qua, anh muốn tôi tin tưởng anh thế nào đây? Dựa vào cái gì tin tưởng anh? Hạnh phúc tôi muốn anh không mang lại nổi, anh và Hoa Thần là cùng một loại người, cuối cùng cũng không hợp với tôi, hơn nữa tôi cũng không muốn liên quan đến anh:”Tôi thực sự muốn một mái nhà, nhưng mái nhà của tôi vĩnh viễn không thể là anh, hạnh phúc tôi muốn anh cũng không thể cho nổi, tôi muốn tìm một người sẽ không lừa dối tôi, sẽ không hung dữ với tôi, một người thực lòng tốt với tôi. Nhưng anh không thể làm được, ngay từ lúc bắt đầu anh đã hung dữ với tôi, sau đó lại lừa tôi, đến đối xử tối với tôi cũng mang theo mục đích, vì vậy xin anh đừng nói lại những lời này nữa, cũng không cần nhiều lời như vậy, tôi chỉ muốn trả tiền lại cho anh.”

Hạ Mộc Lạo không chấp nhận tiếp tục nói:”Thiển Thiển, anh chỉ muốn nói chuyện với em, cho anh mười phút được không?”

“Tôi không muốn phải tiếp tục nghe anh nói, tôi không có thời gian để anh lãng phí đâu, tôi chỉ muốn trả tiền lại cho anh.”

“Thiển Thiển, chỉ mười phút là được rồi, cho anh mười phút.”

Tôi tắt điện thoại, ném nó vào một góc xa, nắp sau của điện thoại bị bật tung ra.

Tôi không dám tiếp tục nói với hắn, nếu cứ tiếp tục tôi sợ mình sẽ lên cơn điên mất, tôi đến Mộ Phong là vì muốn tránh xa quá khứ, muốn quên sạch, muốn thoát khỏi nó, nói chuyện với hắn sẽ chỉ khiến tôi nhớ lại quá khứ, đây không phải là kết quả tôi mong muốn.

Một triệu kia tôi sẽ trả lại hắn, không phải công sức của toi kiếm được, tôi một đồng cũng không động vào, những thứ có thể nhận tôi sẽ nhận, nếu hắn không muốn nói số tài khoản thì tôi sẽ chuyển tiền cho Nhiễm Nhiễm, ngày mai tôi sẽ hỏi số tài khoản của Nhiễm Nhiễm.

Nửa đêm, bị một tràng tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, mở mắt ra, bốn phía tối đen một mảnh, tôi lại nhắm mắt vào.

“Tô Thiển Thiển, ra đây ngay cho tôi.”

Giọng Lạc Thanh vang lên phía ngoài cửa, nhưng tôi bây giờ thực sự không muốn cử động, hai phút sau nghe thấy tiếng chìa tra vào ổ khóa, anh ta lại có chìa kháo phòng tôi, tôi kéo chăn lên trùm qua đầu, ồn ào quá đi.

Chăn bị người ta kéo xuống, ánh đèn thật chói mắt, tôi vươn tay lên che mắt lại.

Tiếng Lạc Thanh vang lên bên tai:”Tô Thiển Thiển, dậy ngay, tôi phải tính sổ với cô.”

Ồn quá, tôi quay người đi không thèm để ý tới anh ta.

“Tô Thiển Thiển, cô đang ép tôi phải động thủ đấy hả?”

Còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào đã bị anh ta lôi xệch xuống giường, cảm giác bị chèn ở tay người khác không dễ chịu chút nào, sợ ngã nên không dám giãy dụa.

Bị anh ta ném lên sofa, tôi không cam lòng mở mắt, thấy Lạc thanh mặt tối sầm nhìn tôi, tôi bèn nhắm mắt lại không nhìn anh ta :”Anh có phiền không đấy? Một ngày mà phiền tôi tới tận ba lần, anh không muốn ngủ nhưng tôi muốn ngủ.”

Tiếng Lạc thanh lộ ra chút bực tức:”Tô Thiển Thiển, cá của tôi làm sao vậy?”

Mất kiên nhẫn nói:”Tôi không để chúng nó chịu đói, cho ăn hai hộp thức ăn.”

Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng phẫn nộ của Lạc Thanh bên cạnh:”Tô Thiển Thiển, cô có còn trái tim không đấy? Hôm nay chẳng phải tôi đã cho cô ăn cá rồi à? Thế sao cô còn xuống tay với cá của tôi?”

“Tôi chẳng làm gì chúng nó cả, anh bảo tôi cho cá ăn, tôi cho chúng nó ăn rồi còn gì, anh còn gì không vừa lòng nữa?”

“Cô mở to mắt đi ra mà xem cá của tôi bị làm sao, rồi cô sẽ hiểucó ý gì, cô tự đi xem đi.”

Tôi mở mắt ra, nhìn về phía bể cá, hai con ác kia nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tôi đột nhiên tỉnh táo lại.

Sao mấy con cá này yếu ớt thế hả trời, mới nhảy có mấy cái trên mắt đất mà đã lăn đùng ra chết rồi.”Tôi không cố ý, là chúng nó thích nhảy, thế nên mới ngã xuống đất.”

Lạc thanh nắm lấy cổ tay tôi:”Ý của cô là cá của tôi bị rơi xuống đất, bị ngã chết đúng không?”

Tôi lập tức lắc đầu phủ nhận:”Không ngã chết, chỉ môt con bị rơi xuống đất thôi, sau đó tôi đã thả lại nó vào trong bể rồi, chúng nó còn ăn hai hộp thức ăn nữa cơ.”

Lạc Thanh thở phì phì nói:”Tô Thiển thiển, trưa mai cô ăn mười bát cơm cho tôi.”

Cá chết rồi còn muốn tôi ăn nhiều cơm như vậy để làm gì? “Tôi không ăn được nhiều như vậy.”

“Vậy cá của tôi có thể ăn rất nhiều, đúng không?”

“Tôi cũng không biết mà, đầu tiên tôi chỉ cho ăn một hộp thôi, chúng nó ăn hết rất nhanh, vì vậy tôi mới đổ thêm một hộp nữa.”

Lạc thanh buông tay tôi ra, ngồi trên mặt đất:”Tô Thiển Thiển, tôi thực sự thua cô rồi, sao đến một chút kiến thức bình thường mà cô cũng không biết thế hả? Tôi rất nghi ngờ có đúng cô đã 22 tuổi không đấy?”

Tôi thành thật gật đầu, nói:”Tôi thực sự đã 22 tuổi rồi mà, không tin anh có thể xem chứng minh thư nhân dân của tôi.”

Anh ta đột nhiên quay đầu lại, mặt anh ta cách tôi rất gần.

Nhất thời bốn mắt nhìn nhau, anh ta nói từng câu từng chữ:”Cô thực sự không biết hay là cố ý? Chẳng lẽ cô không biết cá vàng rất ngu à, cô cho nó ăn bao nhiêu thì nó sẽ ăn hết bấy nhiêu? Cá của tôi chết xanh rồi kia kìa, hiểu rồi chứ hả?”

Con cá kia quả thực quá ngu, nếu đã chết xanh thì lúc nãy để tôi ăn hết cho xong, tôi theo quán tính gật đầu:”Vâng, tôi biết rồi, sau này sẽ không cho chúng nó ăn nhiều như vậy nữa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv