Người Tìm Xác

Chương 989



Đinh Nhất rất ít khi có biểu cảm như vậy, cho nên tôi không nhịn được cầm điện thoại chụp lại, nghe thấy tiếng, anh ta quay lại trợn mắt nói: “Làm gì thế?”

Tôi cười ranh mãnh nói: “Không làm gì cả...” Kết quả là tôi chưa nói hết lời thì Đinh Nhất đã bước nhanh tới, sau đó đoạt lấy điện thoại di động của tôi, phát hiện ra2tấm ảnh tôi chụp lén kia.

Tôi thấy bị phát hiện thì lúng túng nói: “Tôi tò mò một người như anh cũng có lúc mê man thôi.” Đinh Nhất không nói gì, chỉ ném trả lại điện thoại cho tôi, sau đó một mình tới bên cửa sổ, yên tĩnh ngồi đó. Lúc này tôi mở điện thoại ra xem, thấy hình vẫn còn, Đinh Nhất cũng không thèm xóa5đi.

Có lẽ Đinh Nhất cũng không biết mình mê man vì điều gì, nhưng tôi cảm thấy cảm xúc đó có liên quan đến thân phận của anh ta, dẫu sao một người không có ký ức thì thật sự không vui vẻ gì, hay có thể nói là một chuyện rất đau khổ...

Rất nhanh đã đến một giờ sáng, chúng tôi trừ Đinh Nhất, đều đã bắt đầu mơ6màng buồn ngủ. Nhưng ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình, chợt chẳng buồn ngủ nữa.

Tôi giật mình ngồi ngay ngắn, lại thấy chú Lê làm động tác suyt nhìn mình, sau đó một bóng người lung lay chầm chậm đi tới căn phòng này. Mặc dù bóng người kia bị sương mù bao phủ, nhưng không khó để nhìn ra đó thực sự là một ma5nữ...

Ma nữ đó đi vào phía phòng chúng tôi, không hề do dự chạy đến ngay chỗ thức ăn để trên bàn. Cô ta cũng không thèm nhìn chúng tôi một cái, cứ như chúng tôi đều vô hình vậy.

Vì để nghiệm chứng tin đồn về ma quỷ, chú Lê cố ý mua thêm đồ ăn, thức uống. Nhưng trong rất nhiều đồ ăn đó, ma nữ kia chỉ cần3một bọc bánh bích quy và một chai nước suối.

Tôi nghĩ thầm, khẩu vị của ma nữ này cũng thanh đạm thật, nếu là tôi, tôi sẽ cầm thịt bò khô và bịa đi... Đang suy nghĩ, tôi đã thấy ma nữ cầm đồ ăn bay ra ngoài.

Ba chúng tôi không làm cô ta kinh động mà đi theo sau lưng, muốn xem rốt cuộc cô ta ăn trộm để làm gì? Lúc chúng tôi đi theo ma nữ vào sân thì thấy cô ta trôi dạt từ đầu tường đến sân cách vách.

Nhất thời, ba người chúng tôi đều ngơ ra, chẳng lẽ vấn đề không phải ở nhà Trịnh Huy mà là nhà cách vách? Đây đúng là điều mà chúng tôi không nghĩ đến, nếu thực sự nhà cách vách có vấn đề, vậy tại sao không nghe nói nhà bên cạnh có ma quỷ lộng hành?

Ngay lúc tôi đang tìm cách sang nhà bên để xem một chút thì Đinh Nhất đã nhảy lên đầu tường... Tôi nói nhỏ với anh ta: “Cẩn thận một chút, lỡ như bên đó có người ở thì sao?”

Bị tôi nói thế, chú Lê bắt đầu lo lắng, dẫu sao tự ý vào nhà dân cũng là chuyện phạm pháp, để người ta thấy thì trăm miệng cũng khó nói rõ.

Nhưng Đinh Nhất không để ý nhiều như vậy, không nói hai câu đã nhảy vào sân nhà bên, tôi với chú Lê thấy vậy, lời muốn nói đến cổ họng lại nuốt xuống... Ai ngờ chỉ một lát sau, Đinh Nhất đã leo trở lại.

Tôi thấy sắc mặt anh ta khác thường thì vội vàng đi tới hỏi: “Anh nhìn thấy gì thế?” Đinh Nhất lắc đầu nói: “Nhà kia hẳn là lâu không ai ở, nên có rất nhiều cỏ dại, tôi thấy âm hồn đó bay vào trong phòng, nhưng cửa phòng bị khóa trong.”

Chú Lê nói với chúng tôi: “Chúng ta đi thôi, chắc là tối nay ma nữ đó sẽ không quay lại nữa! Sáng mai chúng ta sẽ thăm dò tình huống nhà bên một chút rồi nói sau...”

Trở lại sân nhà Trịnh Huy, chúng tôi vẫn còn quay lại nhìn nhà cách vách, phát hiện đó là một căn nhà nhỏ, kề bên là một quán cơm nhỏ. Theo mô tả của Đinh Nhất, nhà cách vách rất nhỏ, chắc là một không gian nhỏ phân ra từ quán cơm.

Trên đường về, tôi luôn thắc mắc tại sao ma nữ kia lại trộm đồ ăn? Chẳng lẽ cô ta là ma chết đói? Những chú Lê nói với tôi, ma chết đói không phải như thế, hơn nữa thông thường mà chết đói trộm thức ăn sẽ không mang đi, điều này thật không hợp lý.

Sau khi về nhà, tôi lại nghĩ một đêm, cảm thấy phải tìm Triệu Tinh Vũ giúp đỡ mới được, vì vậy sáng sớm tôi gọi điện cho anh ta, nhờ anh ta giúp điều tra tình huống nhà bên cạnh nhà Triệu Huy.

Chuyện này không hề khó đối với một cảnh sát, cho nên rất nhanh đã có kết quả... Theo lời anh ta nói, chủ nhà cách vách họ Hoàng, là một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi đã ly dị. Trước đó cả nhà đó có cho một quán cơm nhỏ thuê, sau vì người muốn thuê càng ngày càng nhiều nên chị ta muốn tăng tiền thuê lên.

Nhưng ông chủ quán cơm nhỏ này không đồng ý, cuối cùng hai bên giằng co không thôi, sau đó không thể làm gì khác là mỗi người lui một bước, đó là quán cơm nhỏ trả lại một căn phòng cho chị Hoàng, để chị ta cho người khác thuê.

Bạn đừng tưởng người ở thôn Thành Trung này rất phức tạp, thực ra sau khi người thuê vào ở, chủ nhà cũng sẽ đến đồn công an đăng ký, cho nên Triệu Tinh Vũ nhanh chóng tra ra bây giờ người đang thuê phòng là một người mẹ đơn thân tên Lý Văn Đình.

Vì vậy trong sáng đó, chúng tôi nhờ Triệu Tinh Vũ đưa đi gặp chị Hoàng để tìm hiểu thêm chút về tình huống của Lý Văn Đình, đồng thời muốn xem căn nhà kia của chị ta một chút. Khi chị Hoàng thấy cảnh sát đưa chúng tôi tới tìm thì còn tưởng mình gây chuyện gì, sau đó nói chuyện mới biết chúng tôi muốn tìm hiểu Lý Văn Đình.

Chị ta nói với chúng tôi: “Người đàn bà này rất không đơn giản, một mình nuôi đứa con một hai tuổi, cũng không biết cô ta làm thế nào để sống qua ngày nữa? Dù sao ban ngày cô ta cũng không ra ngoài, chỉ có nửa đêm mới về nhà...” Tôi nhìn người phụ nữ mập mạp trước mặt, tóc xoăn như sợi mì, mặt đầy vẻ khinh miệt với Lý Văn Đình, vì vậy tôi có hơi bất đắc dĩ hỏi: “Lý Văn Đình thuê phòng này bao lâu?”

“Một năm, đã nộp hết tiền thuê phòng rồi, nhưng hai tháng gần đây tôi không gặp cô ta. Nhưng cô ta đều ở trong nhà ban ngày, đêm đến mới ra ngoài, không gặp được cũng là bình thường...” Chị Hoàng liến thoắng nói.

Sau đó chúng tôi hỏi xin số điện thoại của Lý Văn Đình, nhưng số điện thoại đó lâu nay không nộp phí duy trì nên đã ngừng hoạt động. Chị Hoàng cũng buồn bực nói: “Làm sao lại không hoạt động được? Thế thì trực tiếp qua tìm cô ta đi, dù sao bây giờ chắc là cô ta đang ngủ trong nhà đấy.”

Chị Hoàng dẫn chúng tôi đến gõ cửa phòng trọ của Lý Văn Đình, nhưng người bên trong không hề phản ứng, trước sau vẫn chẳng trả lời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv