Công ty của ông chủ nhân là một công ty hậu cần cỡ trung, trên dưới công ty cũng chưa đến trăm người, nhưng vì ông chủ nhân này khá giỏi nên doanh thu mấy năm nay đều tốt.
Trước đây công ty họ vẫn đặt văn phòng trong khu công nghiệp ở vùng ngoại thành, sau này doanh thu của công ty tốt lên rồi, ông chủ chân bên dời văn phòng công ty đến tòa nhà văn2phòng mười sáu tầng trong khu thương mại này.
Lúc đầu mới vừa dọn đến đây, mọi thứ đều tốt đẹp, công nhân đi làm tan làm, buổi tối tăng ca cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa toà nhà văn phòng này có bảo vệ tuần tra 24/24, cho nên an ninh trật tự gì đó vẫn luôn tốt cả. Tuy nhiên, vào một buổi tối mấy ngày trước, lúc mấy đồng nghiệp phòng Kế toán5của công ty tăng ca làm tiền lương, đột nhiên lại gặp phải một chuyện đáng sợ... Lúc ấy có tổng cộng bốn người tăng ca, ba nữ một nam, sau khi mọi người ăn xong cơm hộp đều cúi đầu chăm chú làm việc của mình... Ai ngờ vào hơn mười giờ tối, mọi người lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vững vàng.
Mấy người nghe được âm thanh này thì liếc6mắt nhìn nhau, sau đó cả đám đều nghi ngờ, nghĩ thầm giờ này thì ai đến công ty nữa? Cũng đâu nghe nói tối nay có người của phòng ban khác phải đến tăng ca đầu! Hơn nữa nghe tiếng bước chân còn giống như là đàn ông...
Lúc đầu mọi người đều cảm thấy có thể nào là bảo vệ của toà nhà hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thông thường bảo vệ tuần tra đều5ở ngoài của công ty, nào có chuyện đi vào trong công ty chứ! Vì thế chàng trai duy nhất trong bốn người là Tiểu Vương bèn để việc trên tay xuống, muốn đi ra xem thử.
Kết quả khi anh ta đi ra khỏi văn phòng thì thấy bên ngoài nào có người nào đâu? Khu làm việc tối đen, một mảnh tĩnh mịch... Lúc ấy Tiểu Vương không khỏi hơi căng thẳng, nghĩ bụng không phải là3có trộm vào đấy chứ?
Nghĩ đến đây, anh ta mới nhanh chân đi đến cạnh công tắc nguồn điện, bật tất cả đèn chiếu sáng trong công ty lên. Nhưng đèn sáng rồi Tiểu Vương cũng không nhìn thấy có chỗ nào đáng ngờ, chẳng lẽ vừa rồi họ nghe nhầm? Đó thật sự chỉ là tiếng của bảo vệ đi ngang qua của công ty bọn họ ư?
Ngay khi Tiểu Vương đang thầm nghi ngờ thì đúng lúc có hai bảo vệ đi vào cửa công ty tới chào hỏi, Tiểu Vương thấy thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi chắc là tiếng của hai anh bảo vệ này đi qua.
Vì thế sau khi kiểm tra kỹ càng xem của công ty khóa kỹ hay chưa, anh ta xoay người trở lại phòng Kế toán. Ba đồng nghiệp nữ kia vừa thấy Tiểu Vương quay lại thì đều lo lắng hỏi anh ta, vừa rồi bên ngoài là ai thể:
Tiểu Vương tỏ vẻ không sao cả và nói: “Phụ nữ các cô đúng là nhát gan, có tôi ở đây thì các cô sợ cái gì hả! Vừa rồi chẳng qua là bảo vệ ở dưới lầu đi ngang qua, xem ra đã hù dọa các cô rồi... Lại nói nữa, cửa chính của công ty chúng ta vẫn luôn khóa trái mà...”
Ai ngờ anh ta còn chưa nói xong, tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên lần nữa, lần này họ đều nghe rõ ràng, âm thanh kia nghe như thể đi qua đi lại bên ngoài cửa phòng Kế toán. Lần này mọi người đều không bình tĩnh nổi nữa, đặc biệt là Tiểu Vương, cũng không còn biểu hiện khoe khoang như vừa rồi, xanh cả mặt nói: “Có thể nào là hai bảo vệ kia... lại quay lại hay không?”
Âm thanh đó gần như thế, nghe thế nào cũng không giống như truyền từ cửa chính công ty cách xa mấy chục mét. Nhưng vừa rồi Tiểu Vương còn cố ý kiểm tra thử cửa chính của công ty rồi, đúng là khóa trái từ bên trong, người bên ngoài vốn không vào được.
Mấy đồng nghiệp nữ lại xúi Tiểu Vương đi ra ngoài xem thử là ai? Lần này Tiểu Vương đã lý trí hơn, không chịu đi ra ngoài một mình, vì thế anh ta bèn nói với mọi người: “Vừa rồi tôi đã đi ra ngoài xem rồi, thật sự không có ai khác, nếu các cô không tin thì cả đám cùng nhau ra ngoài nhìn xem...”
Tuy rằng trong lòng mấy cô gái đều hơi sợ, nhưng mà suy cho cùng bây giờ họ có đến bốn người, không bằng ra ngoài xem thử rốt cuộc là ai đang phá rối, tốt hơn so với tự mình dọa mình như thế này nhiều.
Nhưng kỳ lạ là, tiếng bước chân vừa rồi còn nghe rõ ràng, khi họ vừa mở cửa lại đột ngột im bặt... Khu vực làm việc trống rỗng vẫn không có một ai, ngoại trừ... phòng làm việc của cựu giám sát. Sở dĩ nói là phòng làm việc của cựu giám sát, bởi vì giám sát văn phòng đã qua đời ngoài ý muốn vào mấy ngày trước rồi. Chuyện xảy ra quá đột ngột, bên trên vẫn chưa cử giám sát mới tới nhận chức, cho nên người trong công ty đều biết văn phòng đó vẫn luôn để trống. Nhưng lúc này trong phòng làm việc đó lại lọt ra ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có bóng người đang đi lại.
Mấy người nhìn thấy cảnh này lập tức ngẩn ngơ, đặc biệt là ba đồng nghiệp nữ kia, mặt lúc đó tái mét. Tiểu Vương vẫn coi như bình tĩnh, đầu tiên anh ta nghĩ đến là, có thể là quản lý cấp cao nào đó của công ty vào văn phòng của cựu giám sát lấy thứ gì hay không? Nhưng ngay sau đó anh ta nghĩ đến việc vừa rồi mình đã khoá trái cửa chính của công ty, cho dù là có chìa khóa cũng không thể mở ra được từ bên ngoài.
Mà lúc này mấy người lại nhìn bóng người đi qua đi lại kia, càng nhìn càng thấy giống cựu giám sát văn phòng đã chết, chẳng lẽ là hồn phách của gã ta đã trở lại?! Họ càng nghĩ càng sợ hãi, ai cũng không dám tiếp tục ở lại công ty tăng ca nữa, bốn người lập tức chạy ra khỏi công ty không dám ngoái đầu lại. Hôm sau chuyện họ nhìn thấy ma ở công ty đã lan rộng, mới đầu mọi người đều không tin, nói họ tự mình dọa mình, hơn nữa cựu giám sát kia lại không phải chết ở công ty, đầu ra nhiều ma như vậy đây? Nhưng có người không tin, thì có người sẽ tin, một vài nhân viên nhát gan cũng không dám đến công ty tăng ca vào buổi tối nữa.
Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không gây ra ảnh hưởng xấu, nhiều nhất chỉ là lan truyền chuyện ma quái giữa các nhân viên thôi, nhưng đến khi một thư ký riêng của ông chủ chân là Tôn Đình xảy ra chuyện, sau đó, ông chủ nhân mới bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Buổi tối hôm đó anh ta bảo Tôn Đình quay lại công ty lấy giúp mình một bộ hồ sơ, kết quả đợi rất lâu mà không thấy cô ấy trở về, vì thế anh ta bèn gọi đến di động của Tôn Đình, phát hiện có gọi thể nào cũng không kết nối được.
Nhưng sáng sớm hôm sau khi anh ta tới công ty mới biết, thư ký riêng của mình đã vào bệnh viện... Lần này cô thư ký không may mắn như mấy người của phòng Kế toán trước đây, bởi vì lần này chỉ có một mình cô ấy quay lại. Tôn Đình là thư ký riêng của ông chủ Chân, tính tình dịu dàng, tự nhiên hào phóng, vẫn luôn được ông chủ Chân “yêu thích”. Hơn nữa tình huống buổi tối quay lại công ty lấy hồ sơ giùm ông chủ thế này cũng là chuyện thường thấy thôi, cho nên cô ấy cũng không cảm thấy một mình quay lại công ty sẽ có chuyện gì được. Kết quả khi cô ấy lấy hồ sơ rồi định rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang từ một phòng làm việc đi ra. Tối đêm tối hôm thế này, Tôn Đình không ngờ trong công ty còn có người khác trừ mình, vì thế cô ấy mới muốn xem thử người nọ là ai, bởi vì tấm lưng kia thoạt nhìn rất quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ ra nổi.