Người Tìm Xác

Chương 921



Thật ra mỗi người đều có suy nghĩ và lập trường riêng của mình, ví dụ như đối với tôi, giúp đỡ Bạch Kiện và cứu những người vô tội đó là chuyện tất nhiên, nếu như vì thế mà làm rối loạn kế hoạch của

Thẩm Mộng Nam, vậy cũng chứng minh kế hoạch của họ vốn đã là sai lầm. Thật ra năm đó những gì Mã Bộ Vận2dạy Thẩm Mộng Nam đều là chính xác, chỉ là ngay từ đầu, Thẩm Mộng Nam đã bị thù hận che mờ mắt, vốn không nghe lọt tại điều gì... Đối với Mã Tiểu Như, cô ta trong trí nhớ Thẩm Mộng Nam vốn là cô gái đáng yêu và tốt bụng, nhưng sau khi cô ta sống lại thì đã thay đổi rất lớn. Một âm hồn ở lại5thế gian bao nhiêu năm qua, cứ coi như cô ta từng có một tâm hồn hiền lành như Đức Mẹ, nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành ác ma. Mệt mỏi cả một đêm, bên ngoài trời đã sắp sáng, Bạch Kiện vẫn ngồi xem tư liệu Lý Y Đồng trên máy tính. Đột nhiên anh ta ngẩng đầu nói với tôi: “Theo cậu, Lý Y Đồng...6Hay còn gọi là Mã Tiểu Như có thể lại đến tìm cậu để trả thù không?” Tôi tức giận trả lời: “Vì sao phải tìm tôi để báo thù? Tôi cũng đâu có biết sư huynh của cô ta đâu!” Câu nói này của tôi lại nhắc nhở mọi người ở đây, Mã Tiểu Như có thể đi tìm người phụ trách ám sát bắn tỉa! Bạch Kiện vội5gọi cho tay súng bắn tỉa, thế nhưng làm mọi cách vẫn không thể liên lạc được. Tôi thấy mặt Bạch Kiện nhăn nhó, vội hỏi anh ta tình hình thế nào? “Không gọi được cho Tiểu Lâm Tử... Điện thoại cứ báo không liên lạc được.” Bạch Kiện lo lắng nói. “Tiểu Lâm Tử? Chính là tay súng bắn tỉa lúc nãy hả?” Bạch Kiện gật đầu: “Ừ, cậu3ta là bảo bối mượn được từ đội đặc công trên tỉnh, nếu có sơ xuất gì, tôi làm sao trả lời với đội người ta đây!”

Tôi thấy Bạch Kiện rất sốt ruột, bèn vỗ vỗ vai anh ta: “Đừng gấp, có lẽ chuyện không nghiêm trọng đến thế đâu, anh hỏi đồng nghiệp thử xem có ai biết Tiểu Lâm Tử đang ở đâu không, tôi và Đinh Nhất sẽ qua đó tìm cậu ta.”

Sau khi Bạch Kiện gọi mấy cuộc điện thoại, mới biết được sau khi rút quân, Tiểu Lâm Tử đã nhận được cuộc gọi bảo cậu ta về đại đội ngay. Thế nhưng Bạch Kiện vừa gọi đến đại đội đặc công, phát hiện Tiếu Lâm Tử vẫn chưa về.

Để đề phòng Tiểu Lâm Tử có chuyện xảy ra, Bạch Kiện cho người kiểm tra lại camera giám sát dọc con đường, rất nhanh đã tìm được chiếc xe của cậu ta. Ai ngờ sau khi qua một chỗ góc chết của camera giám sát, chiếc xe lại đột nhiên biến mất!

Sau đó Bạch Kiện lại xem từng hướng đi ra từ góc chết đó, thế nhưng vẫn không phát hiện chiếc xe Mazda màu lam của Tiếu Lâm Tử...

“Thật quái đản! Một người sống sờ sờ sao có thể tự nhiên biến mất không thấy đâu?” Bạch Kiến thốt lên với vẻ không thể tin được.

Tôi khuyên anh ta đừng gấp, tôi và Đinh Nhất sẽ chạy qua đó tìm, nếu quả thật có tình huống gì bất ngờ, sẽ gọi điện về cho anh ấy.

Bạch Kiện gật đầu: “Được rồi! Vậy mấy cậu đi qua đó xem tình hình, có chuyện gì xảy ra phải gọi ngay cho anh, biết không?”

Tôi đồng ý với anh ta rồi theo Đinh Nhất rời khỏi đồn công an, sau đó lái xe về phía góc chết của camera giám sát nơi Tiểu Lâm Tử biến mất... Khu vực đó cũng không rộng, sở dĩ có góc chết camera là rừng cây hai bên đường ở đó quá rậm rạp, bên cạnh lại có một ít cây cối cao tầm nửa người nên rất khó quan sát. Khi xe của chúng tôi đi vào khu vực đó, nhìn thấy phía xa có một chiếc Mazda màu lam đỗ ở bên cạnh đường... Thấy cảnh này trong lòng tôi nặng nề. Đinh Nhất vội dừng xe bên cạnh, sau đó xuống xe kiểm tra với tôi, ai ngờ lại thấy có mấy người đứng bên phải cạnh con sông đào. Đúng lúc này có tiếng xe cứu thương từ xa truyền đến, tôi nghe thấy thế, sợ là mình đã đến chậm một bước! Nhớ đến ánh mắt đầy sát khí kia, lòng tôi thầm thương tiếc...

Vậy mà khi chúng tôi đi đến bên cạnh đám người, lại thấy một người thanh niên ướt sũng người đang làm hô hấp nhân tạo cho một cô bé. Lúc này xe cứu thương đã chạy đến nơi, nhân viên y tế đặt cô bé lên xe cứu thương, mà người thanh niên cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Đó là một khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng, trong tầm hơn hai mươi tuổi, khi cậu ta nhìn thấy tôi và Đinh Nhất thì cũng rất ngạc nhiên... Mặc dù đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, thế nhưng tôi lại nhận ra ánh mắt đó, tôi bèn thở phào một cái.

“Cậu là Tiểu Lâm Tử à? Sao điện thoại của cậu cứ không liên lạc được thế?” Nghe tôi hỏi như vậy, cậu ta chợt nhớ ra, tranh thủ sờ tay vào túi quần, lấy chiếc điện thoại đã bị ngâm nước ướt sũng ra.

Tôi thở dài nói: “Bảo sao Bạch Kiện không thể gọi được cho cậu.” Tôi bèn dùng điện thoại của mình gọi cho Bạch Kiện, sau đó đưa di động cho Tiểu lâm Tử. “Cậu nói với anh ta một câu đi, vừa rồi gọi mãi không được, anh ta sắp điên rồi!”

Tiểu Lâm Tử cầm điện thoại đi sang một bên nói chuyện với Bạch Kiện, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cậu ta, giống như không tin những gì Bạch Kiện nói. Nhưng cũng không thể trách cậu ta, nhìn sát khí trên người kia, cũng không biết cậu ta đã bắn chết bao nhiêu tội phạm rồi, dạng người này sao có thể tin tưởng quỷ thần chú?

Cậu ta đưa lại điện thoại cho tôi: “Đội trưởng Bạch muốn nói chuyện với anh...” Tôi cầm điện thoại nói với Bạch Kiện: “Đã tìm được người rồi, anh không cần lo nữa nhé.” Vậy mà anh ta lại nói một câu không đầu không cuối: “Nhờ cậu một chuyện!”

Tôi bỗng nhiên sững sờ, với quan hệ hiện tại giữa tôi và anh ta, đã rất ít khi dùng từ “Nhờ”. Thế là tôi cười hì hì nói: “ y da! Đội trưởng Bạch trở nên khách sáo như vậy từ khi nào thế? Làm tôi không quen đấy...”

Bạch Kiện cười ha ha trong điện thoại: “Cái tên này, lúc nào cũng không nghiêm chỉnh, cậu giúp anh đi theo Tiểu Lâm Tử vài ngày, anh không yên tâm về cậu ta cho lắm.”

Tôi giật mình nói: “Hả, không phải chứ? Anh đừng quên trước đó “Đà Gia” một lòng muốn giết tôi, nếu để cậu ta đi cùng chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”

Bạch Kiện lại trả lời: “Có cậu đi cùng, nếu gặp chuyện gì bất thường còn biết nên ứng phó thế nào. Thêm nữa, mọi người ở cùng nhau thì bọn anh bảo vệ càng dễ.”

Sau khi ngắt điện thoại, tôi bèn thở dài, nểu Bạch Kiện đã nói như thế thì chúng tôi cũng chỉ đành phải đi theo Tiểu Lâm Tử vài ngày.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv