Tôi thực sự bó tay, chỉ vào thiết bị giám sát nói: “Nói thật cho cô biết, thiết bị giám sát đã bị tắt rồi, cô không cần phải vất vả giả vờ như thế, cả đời bắt chước người khác không mệt à?”
Đỗ Tiểu Lôi sững người, không nói gì,2chỉ thấy ánh mắt cô ta lấp lóe, giống như đang nghĩ xem lời nói của tôi có hàm nghĩa gì. Có lẽ trong mắt cô ta, cảnh sát vĩnh viễn không biết điều cốt lõi của bí mật là gì.
Vì không liên hệ được với Trang Hà, nên tôi vẫn5không biết người phụ nữ này có lại lịch thế nào? Còn cả việc vì sao trong nhà cô ta lại có tranh chân dung của Trang Hà? Những điều này hiện giờ vẫn chưa có đáp án. Có lẽ chuyện không phức tạp như tôi nghĩ, nhưng trước mắt tôi6chỉ quan tâm vì sao người phụ nữ này có thể biết được thuật đổi hồn. “Có thể nói cho tôi biết vì sao cô biết thuật đổi hồn không?” Tôi hỏi dò. Nghe tôi hỏi vậy, cô ta không còn bình tĩnh như trước, mặt trắng bệnh nói: “Anh là5ai?” Tôi cười ha ha nói: “Đây chính là câu tôi muốn hỏi cô, cô thực sự là ai? Là Hồ Lệ Bình? Hay vẫn là Biên Hải Lan?”
Mặt cô ta cứng đờ, sau đó co quắp trên ghế, khuôn mặt tuyệt vọng...
“Làm sao? Không ngờ sẽ có người biết bí3mật của cô à? Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi biết bí mật của cô, chỉ riêng điểm này đã là trí mạng với cô rồi...” Tôi lạnh lùng nói.
“Rốt cuộc anh là ai?!” Cảm xúc của Đỗ Tiểu Lôi đột nhiên thay đổi, kích động nói.
Tôi biết lúc này cô ta càng kích động thì tôi càng phải bình tĩnh, như thế mới có thể triệt để công phá. Tôi lạnh lùng nói: “Thật ra tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao cô lại tham lam như thế? Làm Hồ Lệ Bình không tốt ư? Tại sao phải đổi thân thể trẻ hơn?”
Thân thể Đỗ Tiểu Lôi cứng đờ, sau đó lẩm bẩm: “Anh... sao có thể... biết tất cả mọi chuyện?!” Tôi cười ha ha nói: “Người làm trời nhìn, đừng tưởng rằng cô biết những bí thuật không thể lộ ra kia là có thể che trời lấp biển, mọi thứ đều có nhân quả, cô gây ác bây giờ thì tương lai sẽ gặp quả báo..”
“Tôi vốn chỉ muốn cùng anh ấy mãi mãi bên nhau... Nếu thực sự có nhân quả, tại sao lúc đầu tôi không làm gì xấu, nghiệp báo lại rơi vào người tôi??” Đỗ Tiểu Lôi đau thương nói.
Sau đó dưới tình huống không có camera giám sát, Biên Hải Lan kể cho tôi nghe về cuộc đời của cô ta...
Cha mẹ Biên Hải Lan chết sớm, là ông nội đã nuôi cô ra lớn lên. Trước khi ông nội qua đời đã truyền lại một bức tranh cổ cho cô ta, nói đây là bảo bối truyền đời của nhà họ Biên, cho dù có vào thời hỗn loạn, dòng họ vẫn luôn bảo quản nó rất tốt.
Lúc đó, Biên Hải Lan không biết giá trị của bức tranh cổ này, nhưng lại biết chuyện này rất có ý nghĩa với gia tộc mình. Hóa ra trong quá khứ, gia đình họ đã nhiều đời là họa sĩ cung đình, từng có một thời hiển hách.
Nhưng sau này hoàng tộc xuống dốc, lịch sử biến thiên, nhà họ Biên cũng không còn hào quang như trước, đặc biệt là trong hơn mười năm kiến quốc gia, chiến loạn khắp nơi, cơ ngơi tổ tiên nhà họ Biên để lại biến mất toàn bộ, thế những bức tranh kia vẫn được các thế hệ nhà họ Biên truyền nhau lưu giữ.
Mới đầu, Biên Hải Lan không biết người trong bức tranh kia là ai, chẳng qua chỉ cảm thán trên đời sao lại có một người đàn ông đẹp như vậy?! Thế nhưng sau này trong một lần dọn nhà, cô ta không cẩn thận làm hỏng phần gỗ cuộn, phát hiện ra bên trong trục này có một mảnh lụa. Trên mảnh lụa viết lít nhất rất nhiều chữ rất nhỏ, nội dung viết về chuyện tổ tiên nhà họ Biên bọn họ đã gặp người trong bức tranh như thế nào. Mà phần ly kỳ nhất chính là, trong mảnh lụa này còn ghi chép một loại bí thuật, đó chính là thuật tráo đổi hồn phách con người...
Hóa ra, năm đó tổ tiên nhà họ Biên đã có cơ duyên tình cờ giúp đỡ vị cao nhân trong tranh, vị cao nhân này nói mình chưa từng thiếu nợ ân tình của người khác, đồng ý giúp tổ tiên cô ta một nguyện vọng.
Thật ra khi đó tổ tiên Biên gia không phải họ Biên, ông ta vốn họ Vương tên Trác, từ nhỏ đã thích vẽ tranh, nhưng vì xuất thân không tốt nên đường làm quan trắc trở, không tài nào tiến thân vào hàng ngũ họa sĩ ngự dụng*.
* Họa sĩ chuyên vẽ chân dung trong cung đình.
Lúc đó ông ta có một người bạn họ Biên, xuất thân từ dòng họ thư họa, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Đáng tiếc, người này lại không có hứng thú với việc vẽ tranh, dù trong nhà đã cho ông ta học vẽ từ nhỏ, nhưng với ông ta, cuộc sống như vậy rất khổ sở, bởi vậy ông ta rất muốn thoát khỏi gánh nặng gia tộc.
Kết quả Vương Trác đã xin vị cao nhân kia, có thể giúp ông ta và bạn mình trao đổi thân phận, như thế cả hai đều có thể thực hiện mộng ước của mình. Cao nhân kia đã dạy cho Vương Trác một bí thuật và nhiều lần cảnh báo ông ta bí thuật này chỉ được dùng một lần, nếu không sẽ gặp phải thiên kiếp... Vương Trác liên tục khẩu tạ cao nhân, sau đó vui vẻ đi tìm người bạn kia, tiếp đó hai người trao đổi thân xác. Từ đó Vương Trắc trở thành truyền nhân của dòng họ họa sĩ ngự dụng nổi tiếng kia, lại thêm tài hoa vốn đã bất phàm, đường làm quan bằng phẳng. Cuối cùng trước khi nhắm mắt buông xuôi, ông ta cảm thấy bí thuật này chắc chắn không phải do người phàm có thể tạo ra, chắc chắn vị cao nhân áo trắng kia là thần tiên phương nào đó, nếu ông ta mang theo bí thuật này xuống quan tài thì quá đáng tiếc! Thế nên ông ta đã viết tất cả lên một mảnh lụa, sau đó giấu trong bức tranh ông ta tự tay vẽ cao nhân kia, truyền lại cho các thế hệ sau.
Mới đầu Biên Hải Lan cũng bán tín bán nghi, không nghĩ nhiều, nhưng đến khi cô ta gặp Tống Bằng Vũ... Hai người là bạn học thời đại học, sau khi quen biết mến nhau thì tình cảm luôn rất tốt, tốt nghiệp không lâu thì kết hôn.
Biên Hải Lan vốn cho rằng mình cả đời sẽ giống như bây giờ, cùng Tống Bằng Vũ yên bình đi đến hết đời, không ngờ năm thứ ba sau khi cô ta kết hôn với Tống Bằng Vũ thì phát hiện mình bị ung thư....
Chuyện ấy như sấm giữa trời quang, cuộc sống tốt đẹp bỗng tàn lụi. Cô ta không nỡ rời xa Tống Bằng Vũ, càng không nỡ rời xa mái nhà ấm áp của mình... thế là cô ta nhớ đến mảnh lụa trong bức tranh kia. Sau khi Biên Hải Lan nói cho Tổng Bằng Vũ nghe, mặc dù mới đầu hắn cũng cảm thấy thuật đổi hồn quá hoang đường, nhưng vì có thể cứu mạng vợ mình, thử một lần cũng không sao.
Đầu tiên, bọn họ cần phải tìm một người phụ nữ tự nguyện đổi thân xác với Biên Hải Lan, đây là điểm mấu chốt nhất! Cũng là điểm khó khăn nhất! Thử hỏi ai sẽ nguyện ý cùng một kẻ hấp hối sắp chết trao đổi cơ thể chứ?
Vì có thể tìm được người như vậy, Biên Hải Lan khổ sở chịu đựng mấy năm, đến khi Hồ Lệ Bình xuất hiện...