Người Tìm Xác

Chương 864



Tôi và Đinh Nhất vừa đi vừa tán dóc, định về nhà trước rồi nói sau, kết quả lúc ấy lại nghe thấy ở quảng trường nhỏ đằng trước vang lên tiếng gào thê lương thảm thiết... Hai chúng tôi liếc mắt nhìn

nhau, cảm2giác tiếng gào này không thích hợp cho lắm, chắc hẳn là đã xảy ra chuyện, vì thế chúng tôi vội nhanh chóng chạy qua.

Quảng trường nhỏ nằm chính giữa khu chung cư của chúng tôi, trên quảng trường có một ít thiết bị5tập thể dục ngoài trời, bình thường có không ít ông cụ bà cụ vận động ở đây. Nhưng thời gian này là lúc sắp nấu bữa trưa, đáng lẽ bây giờ người ở đó không nhiều lắm.

Chờ hai chúng tôi chạy tới nơi,6nhìn thấy một chị gái trung niên mặt cắt không còn giọt máu ngã ra đất. Lúc này tôi cũng không có thời gian suy xét vấn đề đỡ hay không đỡ”, vội vàng đi qua đỡ chị ta dậy và nói: “Sao vậy?5Có phải không khoẻ chỗ nào không?” Đầu tiên chị gái xua tay với tôi, sau đó lại chỉ cái túi nhỏ trên tay mình, tôi đoán chị ta mắc bệnh gì đó, vì thế vội mở túi chị ta ra tìm kiếm, quả3nhiên tìm ra ở bên trong một lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh. Tôi lập tức đổ ra một viên nhét vào trong miệng chị gái, sau đó không ngừng vỗ bộp bộp phía sau lưng chị ta: “Chị gái à, tôi gọi 120 cho chị nhé!”

Lúc này sắc mặt của chị gái ít nhiều hơi dịu lại, chị ta lắc đầu nói: “Không cần, tôi không có chuyện gì lớn,

mau! Cậu trai, mau đến chỗ vành đai xanh tìm thử, hình như tôi nhìn thấy một con chó hoang ngậm một khúc xương người chạy vào đó...”

Tôi và Đinh Nhất nghe được đều cả kinh! Vội hỏi: “Xương người ư? Không thể nào!” Chị gái vừa thở xuôi vừa nói với tôi: “Thật đấy, chắc chắn tôi không nhìn lầm, còn không đuổi theo thì không biết bị chó ngậm đi đâu mất!”

Cuối cùng, dưới sự thúc giục mãi của chị gái này, tôi và Đinh Nhất bèn đuổi theo hướng chị ta nói... Quả nhiên, không đuổi bao xa thì nhìn thấy một con chó nhỏ mập mạp đang ngậm một thứ chạy tung tăng đằng trước chúng tôi. Để không làm nó sợ, tôi bảo Đinh Nhất lặng lẽ đi lên đằng trước chặn đầu, còn tôi thì cẩn thận đi theo phía sau, chặn kín đường lui của nó. Nhưng lỗ tai của chó rất nhanh nhạy cho dù là bước chân có nhẹ hơn nữa cũng rất khó để không bị nó phát hiện.

Kết quả chỉ chốc lát, con vật nhỏ kia đã quay đầu lại phát hiện ra tối. Có lẽ nó còn tưởng là tôi muốn cướp khúc xương của nó chăng? Sợ quá vội tăng tốc chạy lên trước...

Nhưng ngay lúc nó quay đầu lại nhìn tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng trong miệng nó ngậm một khúc xương tay người. Nếu không phải thứ này ở trong miệng nó, tôi chắc chắn sẽ cho rằng đây là linh kiện của mô hình bộ xương người. Nhưng bây giờ nó lại bị một con chó ngậm, thế thì tất nhiên đó chính là một khúc xương người thật... Tôi thấy con chó kia đột nhiên tăng tốc, cũng chỉ đành chạy đuổi theo, nhưng tôi càng đuổi, nó chạy càng nhanh, kết quả đụng đầu vào Đinh Nhất bỗng nhiên chặn đầu từ phía trước.

Đinh Nhất ra tay cực nhanh, giằng ngay lấy khúc xương tay trong miệng con chó nhỏ. Phỏng chừng con vật nhỏ này cũng không ngờ được sẽ bị hai người đàn ông cướp mất xương, nhất thời cáu đến sủa ầm lên, nhưng lại không dám tới gần Đinh Nhất đang cầm khúc xương tay để cướp về.

Tôi nhận khúc xương tay từ tay Đinh Nhất, phát hiện bên trên không có một tí máu thịt nào, sạch sẽ như đã bị nấu lên rồi. Khi tay của tôi chạm vào nó, lập tức cảm nhận được đây là bàn tay của một phụ nữ, nhưng trừ cái đó ra thì không có gì khác nữa...

Đinh Nhất thấy tôi cầm khúc xương tay ngẩn người, bèn vội hỏi tôi cảm nhận được gì không? Tôi lắc đầu đáp với anh ta: “Chỉ có một khúc xương bàn tay, ký ức tàn hồn có thể cảm nhận được quá ít, bây giờ điều duy nhất có thể xác nhận chính là, đây là tay của một người phụ nữ.”

Lúc này một hồi còi hụ cảnh sát vang lên từ cổng chính của khu chung cư, tôi liếc nhìn Đinh Nhất nói: “Xem ra chị gái vừa nãy đã báo cảnh sát rồi, chúng ta vẫn nên đưa khúc xương tay qua đó đi...”

Khi cảnh sát 110 nhìn thấy khúc xương tay chúng tôi giằng được từ miệng chó, cũng kinh ngạc không nói thành lời, bởi vì với kinh nghiệm thường ngày của họ mà xem, báo án kiểu này kết quả cuối cùng đều là sợ bóng sợ gió một hồi thôi, nhưng mà hôm nay rõ ràng là không phải.

khu dân cư phát hiện xương người chính là vụ án lớn, cho nên hai cảnh sát tiếp nhận vụ án lập tức xin chỉ thị của cấp trên, điều thêm nhiều cảnh sát đến đây tìm kiếm xem gần đó có còn phần xương tay xương chân nào khác hay không.

Tuy nhiên kiểu tìm kiếm này thật sự là vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí nhân lực, hơn nữa đôi khi hiệu quả lại không rõ ràng. Cuối cùng vẫn là nhờ chị gái vừa rồi phát hiện xương tay ra sức tuyên truyền, không ít hộ gia đình trong khu chung cư cũng ra cùng tìm giúp.

Sự thật chứng minh, lực lượng của quần chúng rất mạnh mẽ, họ nhanh chóng tìm ra không ít khúc xương bị nghi là xương người từ khắp nơi trong khu chung cư, hơn nữa có rất nhiều phần là cướp được từ trong miệng của chó hoang.

Nhưng cuối cùng hầu hết đều bị pháp y đến sau đó giám định là xương lợn và xương bò, cho đến khi một ông cụ tìm thấy một túi rác đen bị chó hoang cào ra ở bên ngoài rừng cây nhỏ của khu chung cư, trong đó có một ít xương cốt hơi không bình thường...

Bởi vì lúc đầu chúng tôi là người báo án phát hiện ra xương người, cho nên vẫn luôn ở gần xe cảnh sát ghi lời khai. Khi tôi nhìn thấy hai cảnh sát xách một cái túi rác màu đen đi qua bên cạnh mình, một ít ký ức tàn hồn của người chết ùa vào đầu tôi trong nháy mắt.

Nhưng vì họ đi rất nhanh nên có rất nhiều đoạn tôi vẫn chưa kịp thấy rõ ràng, hai cảnh sát kia đã mang những hài cốt đó rời khỏi hiện trường rồi. Lúc này Đinh Nhất dùng mắt dò hỏi tôi có phải phát hiện ra cái gì rồi không, tôi lại lắc đầu, ý bảo quay về rồi nói.

Cuộc tìm kiếm mở rộng trong ngoài khu chung cư rốt cuộc đã kết thúc, không ít người xem náo nhiệt cũng đều tản đi hết. Trước khi đi, cảnh sát còn lưu lại số điện thoại của chúng tôi, nói là nếu còn có gì cần chúng tôi thì sẽ liên hệ lại.

Sau khi về đến nhà, Đinh Nhất lật đật hỏi tôi: “Vừa rồi có phải cậu nhìn thấy gì không?” Tôi thở dài đáp: “Suy đoán lúc đầu của chúng ta không sai, người chết đúng là có quan hệ với Tổng Bằng Vũ... Cô ta là tình nhân của Tổng Bằng Vũ, Đỗ Tiếu Lôi.” Người chết tên Đỗ Tiểu Lôi, trước khi chết đã từng là cấp dưới của Tổng Bằng Vũ. Đỗ Tiểu Lôi này vẫn luôn đi theo Tổng Bằng Vũ từ năm năm trước khi mới tốt nghiệp đại học, có thể nói là do một tay hắn đào tạo. Thậm chí Tống Bằng Vũ đã nhìn cô ta từ một người ngây thơ nơi công sở không hiểu gì, một đường leo lên cao, sau này trở thành tinh anh của giới kinh doanh có thể đảm đương một phía. Đương nhiên trong đó không thể thiếu sự quan tâm của Tổng Bằng Vũ, nếu không thì sao mối quan hệ tình nhân giữa họ có thể duy trì mãi suốt năm năm dài chứ?!

Tuy rằng ngay từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, hai bên đã nói rõ cho nhau, cuối cùng sẽ không có kết quả gì, nhưng Đỗ Tiểu Lôi vừa mới vào ngành vẫn một mực nhào vào lòng Tống Bằng Vũ. Nói là cô ta muốn tìm cây to để dựa lưng cũng được, hoặc là bị sức cuốn hút của người đàn ông chín chắn như Tống Bằng Vũ chinh phục cũng thế, tóm lại là càng không thể cứu vãn...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv