Sắc mặt ông chủ Tôn khó coi: “Chú em, lời không thể nói bậy, cậu dựa vào cái gì mà nói con hồ ly này không phải của tôi? Phải, tôi thừa nhận nó là thú hoang dã bị tôi bắt được. Nếu do tôi bắt được,2vậy thì tất nhiên nó chính là của tôi rồi.”
Tôi thở dài đi lên sân khấu, sau đó cười lạnh và nói với ông ta: “Ai nói với ông nó là thú hoang?”
Ông chủ Tôn bị lời tôi nói làm cho tức cười: “Chú em, cậu đừng5pha trò nữa được không? Không phải hoang dã chẳng lẽ còn có chủ hay sao?”
“Ừ! Đúng là nó có chủ, hơn nữa chủ của nó chính là tôi...” Tôi nghiêm túc nói.
Mọi người ở đây nghe xong lập tức cười vang, chắc có kẻ cho rằng6tôi là kẻ nghèo hèn không muốn xì ra đồng tiền nào mà muốn lừa được bộ lông hồ ly. Tôi lạnh mặt nhìn họ nói: “Con hồ ly này tôi nuôi từ khi còn bé xíu, khoảng thời gian trước vì ham chơi nên nó chạy5ra ngoài, tôi cho rằng không tìm thấy được nữa, không ngờ hoá ra nó chạy đến đây ăn trộm gà rồi bị ông chủ Tôn bắt”
Ông chủ Tôn lập tức sầm mặt xuống: “Anh bạn này, nói đùa phải có giới hạn, thứ này không phải3chó, cậu nói của cậu thì là của cậu à? Có chứng cứ gì không? Khua môi múa mép nói bậy nói bạ là không thể được”
Tôi hừ lạnh: “Tôi dám nói con hồ ly này là của tôi thì tất nhiên có thể lấy ra chứng cứ. Nhưng nếu tôi giao được chứng cứ ra, hôm nay ông phải trả lại con hồ ly này cho tôi. Đương nhiên, ông đã tìm được nó giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ gửi tiền thù lao nhất định để cảm ơn ông, nếu không chịu thì tôi đành phải báo cảnh sát thôi!”
Hai bàn khách vừa rồi kêu gào hăng hái nhất vừa nghe vậy thì tất cả đều vây quanh tôi, dáng vẻ như xem kịch vui. Có người còn tỏ ra khí thế dào dạt nói với tôi: “Được, hôm nay nếu cậu có thể chứng minh con hồ ly này là cậu nuôi, chúng tôi sẽ làm chứng cho cậu, để ông chủ Tôn trả hồ ly lại cho cậu. Nhưng nếu cậu không thể chứng minh... mà chỉ tới phá đám, mấy anh đây sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất!”
Tôi lạnh lùng cười với anh chàng phô trương thanh thế đó, cũng không tiếp lời anh ta, mà lập tức đi tới cạnh lồng sắt sờ con hồ ly lửa bên trong, lúc này có người đứng bên nói to: “Dám sở nó thì không tính đâu!”
Tôi nói với người nọ: “Nếu không anh cũng tới sờ thử xem...” Tôi vừa dứt lời, hồ ly lửa đã nhe răng với người đàn ông đó, vẻ mặt hung tợn, còn tôi vẫn thờ ơ vuốt ve bộ lông rực rỡ của nó.
Tôi thấy người ở đây đều không nói lời nào, nên nhìn về phía ông chủ Tôn: “Ông chủ Tôn, ông được xem như đã nuôi nó mấy ngày rồi, chắc cũng coi như quen thuộc lẫn nhau, nếu không ông tới sờ thử xem?”
Ông chủ Tôn vẫn đeo bộ mặt nặng như chì: “Cậu thanh niên, điều này cũng không thể chứng minh gì cả, đừng tưởng trò mèo như vậy là có thể lừa lấy con hồ ly hơn mười vạn này!”
Tôi nghĩ thầm ông đúng là không biết chết sống mà, nếu không phải cái trại nuôi gà rừng rách nát này của ông có thứ gì đó vây hãm Trang Hà, chỉ sợ bây giờ ông chết như thế nào cũng không biết đâu.
“Được, nếu ông vẫn chưa tin, vậy ông mở lồng sắt ra đi, tôi có thể cho ông thấy Tiểu Trang nhà tôi nhận chủ như thế nào. Ở đúng rồi, nó tên là Tiểu Trang” Tôi đắc ý nói.
Lúc này phục vụ bên cạnh ông chủ Tôn nói: “Mở lồng sắt ra nó chạy thì làm sao?”
Tôi nhún vai đáp: “Nó chạy thì không phải còn có tôi à? Nếu như chạy thật tôi sẽ đền cho ông mười lăm vạn, dù sao tôi cũng không chạy được”
Người bên cạnh nghe thế thì có người ồn ào nói: “Đúng vậy, hoà thượng chạy chứ miếu không chạy được, thả ra thử một lần là biết cậu ta nói thật hay giả thôi.”
Cuối cùng ông chủ Tôn cực kỳ không tình nguyện tháo khóa dây xích trên lồng sắt, nhưng con hổ ly lửa trong lồng sắt cũng không động đậy, vẫn thành thật nằm bên trong. Vì thế tôi bước qua mở cửa lồng ra, sau đó vẫy tay với nó...
Tuy rằng tôi đã sớm thấy sự khinh thường sâu sắc trong mắt Trang Hà, nhưng lúc này ở đây, chúng tôi mới là người đứng cùng một phe, nếu giờ anh ta muốn ra ngoài thì cần phải phản ứng lại mỗi một động tác của tôi.
Anh ta mang vẻ mặt thối hoặc đi ra khỏi lồng sắt, đương nhiên, những người khác cũng không thể nhìn ra sắc mặt của con hồ ly này rất thối. Nhìn thấy nó ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mình, tôi làm như bình thường hay đối xử với Kim Bảo, nhè nhẹ vỗ đầu nó.
Mọi người lập tức choáng váng mặt mày, ai cũng không thốt lên được nửa câu con hồ ly này không phải của tôi nữa. Vì thế tôi cười và nói với ông chủ Tôn: “Rất cám ơn ông giúp tôi bắt được nó, chờ khi tính tiền, tôi sẽ trả ông năm nghìn tệ tiền thù lao. Tôi tin như thế này dù sao cũng tốt hơn tôi báo cảnh sát tới giải quyết chuyện này chứ nhỉ?”
Sắc mặt của ông chủ Tôn giờ đã thành màu gan heo, ông ta cực không cam lòng để cho chúng tôi mang hồ ly lửa đi như vậy, nhưng lại không nói nổi lời nào để phản bác lại tối.
Tôi thấy người ở đây cũng đều không có ai dị nghị thêm gì nữa, nên nói với phục vụ bên cạnh: “Đóng gói những thức ăn này lại giùm, chúng tôi muốn về phòng ăn”
Vì vậy chúng tôi cứ thế nghênh ngang trở về căn phòng đã đặt trước đó. Đáng lý ra, chúng tôi đã lừa bịp được con hồ ly tinh này tới tay rồi thì giờ nên lập tức bỏ chạy lấy người mới đúng, nhưng vấn đề bây giờ là Trang Hà không ra được, chúng tôi còn phải tìm nguyên nhân vì sao anh ta bị nhốt ở đây mới xong.
Sau khi trở lại phòng, lòng bàn tay của tôi đều đã ướt đẫm, vừa rồi tôi thật sự sợ là không lừa được họ. Tuy nói bây giờ cuối cùng tôi đã lãnh được Trang Hà về, nhưng ai có thể bảo đảm tối đến họ không nổi lòng gian trá đấy?
Rốt cuộc nơi này quá xa xôi, lỡ ông chủ Tôn này nảy lòng tham, nhào tới “giết người cướp của” cũng không phải không có khả năng đâu! Nhưng có Đinh Nhất ở đây nên tất nhiên là tôi không sợ ông ta làm như vậy.
Có điều bất kể về sau có lật mặt hẳn với người ở đây hay không thì vẫn chẳng thể thay đổi sự thật là Trang Hà bị nhốt, cho nên chúng tôi vẫn phải tìm ra nguyên nhân anh ta bị nhốt trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa giải quyết dứt điểm hoàn toàn nguyên nhân này.
Khi tôi và Đinh Nhất đang bàn bạc kế tiếp nên làm gì, vừa quay đầu lại thì thấy con hồ ly Trang Hà chết giẫm này thế mà đã ăn sạch những đồ ăn mới vừa đóng gói về rồi! Tôi lập tức nổi giận: “Còn ăn! Tôi thấy anh sớm muộn gì cũng chết vì cái thói tham ăn này thôi”
Trang Hà ăn no rồi, đầu tiên là liếm móng vuốt, sau đó liếc xéo tôi. Tôi và anh ta đấu mắt chừng ba phút, cuối cùng vẫn là tồi bại trận trước, thỏa hiệp: “Được được được, anh lớn nhất được chưa! Anh xem bây giờ anh nói cũng không nói được, làm sao chúng tôi biết rốt cuộc là thứ gì vậy hãm anh đấy hả!”
Anh ta nghe xong, dường như còn liếc tôi một cách rất không kiên nhẫn, sau đó dùng hai cái chân trước múa may cả buổi, kết quả tối vẫn không hiểu một câu nào cả. Cuối cùng là Đinh Nhất ở một bên chầm chậm nói: “Ý của anh ta là những cục đá quái lạ kia nằm rải rác ở khắp nơi bên ngoài khu vườn...”