Đáng lý ra vào thời gian này, Ngô Vân Phong cũng đi với đoàn người cùng ra khỏi nhà máy ăn cơm rồi, nhưng đến khi nhóm công nhân đi ra ngoài ăn cơm lúc trước đều đã trở lại hết, cậu Ngô Vân Phong này vẫn không2xuất hiện ở cổng lớn của khu xưởng.
Bởi vì hôm đó là ngày đi làm cuối cùng của năm, cho nên sau khi ông chủ Lưu chuyển đi chuyến xe chở bã giấy cuối cùng vào buổi chiều, cũng cho nhóm công nhân tan làm về nhà sớm,5nhưng lúc này lại không có một ai chú ý tới Ngô Vân Phong đã mất tích.
Tuy rằng sau đó tôi lại đảo thêm vài vòng trong nhà máy sản xuất giấy, nhưng vẫn như cũ không cảm nhận được chút tàn hồn thuộc về Ngô Vân Phong,6chẳng lẽ nói một người sống sờ sờ ra đấy còn có thể biến mất vào không khí ư? Chuyện này không khoa học mà!
Vì thế tôi hồi tưởng lại trong đầu toàn bộ nội dung video ngày đó, xem tình hình ra vào ở cổng chính, trừ5một nhóm công nhân tự mình đi ra ngoài, chỉ còn lại có một cái xe chở rác vận chuyển bã giấy thôi.
Nghĩ vậy nên tôi xoay người hỏi ông chủ Lưu: “Ông đã hỏi tài xế lái xe tải ra khỏi nhà máy chiều hôm đó chưa?3Ngô Vân Phong có ngồi xe anh ta đi ra ngoài không?”
Ông chủ Lưu nghe vậy thì xua tay: “Tôi hỏi đầu tiên rồi, nhưng tài xế lại nói cậu ta ở đó cả ngày đều không nhìn thấy Ngô Vân Phong”
Tôi ngờ vực nói: “Vậy có thể là Ngô Vân Phong trốn trong xe rồi ra khỏi nhà máy thì sao?”
Ông chủ Lưu càng lắc đầu liên tục: “Sao có thể: Nhà máy chúng tôi đều phải đơn vị bảo vệ văn hoá gì, Ngô Vận Phong ra khỏi nhà máy có gì đáng phải bí mật như vậy chứ? Còn nữa, một người béo mập như vậy, sao có thể giấu được đây?”
Tôi thầm nghĩ cũng đúng, ông chủ Lưu nói không phải không có lý, nhưng một người sống sờ sờ sao lại biến mất trong nhà máy được? Chẳng lẽ anh ta biết độn thổ? Lúc này vừa hay chúng tôi đi đến chỗ chiếc xe rác từng xuất hiện trong video, vì thế tôi từ từ bước ra sau đuôi xe, rồi vươn tay chống lên thân xe.
Mà khi tay tôi vừa mới đụng tới thân xe, một cảm giác như có như không sinh ra dưới đáy lòng, giống như tàn hồn, nhưng lại quá ít, ký ức gì cũng không có. Để có thể có thêm nhiều thông tin hơn, tôi xoay người nói với Đinh Nhất: “Đỡ tôi với, tôi muốn đi lên xem thử”
Đinh Nhất không nói hai lời, nhấc chân nhảy vào thùng xe, sau đó kéo cả tôi lên theo. Vừa đứng trong thùng xe, tôi đã bị mùi gay mũi ở trong đây bao trùm muốn ói, vì thế tôi không kiếm được phỉ nhổ: “Mẹ kiếp! Trong đây chứa cái gì vậy? Sao khó ngửi thế?”
Ông chủ Lưu đứng dưới vội nói: “Cái này dùng để chứa bã cặn, là những phần giấy phế thải không thể làm thành bột giấy được, sau đó gom lại rồi đưa đến bãi chôn rác được chỉ định của chúng tôi”
Tôi tiếp tục cúi đầu tìm kiếm trên xe, muốn xem thử vì sao trên xe rác chở bã giấy này lại có một tia tàn hồn như có như không? Đột nhiên, một món đồ quen mắt hấp dẫn sự chú ý của tôi, đó là một thứ thoạt nhìn như bằng nhựa, nhưng màu sắc của nó lại khiến tôi thấy rất quen thuộc, đây chắc hẳn là... một góc của chứng minh thư!
Nhìn ra rồi tôi lập tức nhặt miếng góc nhỏ kia lên, sau đó lật ra sau xem, quả nhiên, đây là góc phải bên dưới của chứng minh thư, bên trên rõ ràng còn có mấy con số đuôi của chứng minh thư.
Vì thế tôi vội nhảy xuống xe, sau đó đến bên cạnh ông chủ Lưu: “Ông nhìn xem mấy con số phía sau này, có phải là mấy số đuôi trên chứng minh thư của Ngô Vân Phong hay không?”
Ông chủ Lưu nhận lấy thứ đó cẩn thận nhìn một lúc rồi nói: “Có hơi giống... Nhưng rốt cuộc có phải hay không tôi phải về kiểm tra xem đã.”
Tiếp theo chúng tôi được xem hồ sơ cá nhân của Ngô Vân Phong trong văn phòng của ông chủ Lưu, phần góc phải bên dưới của cái chứng minh thư trong tay tối trùng khớp hoàn toàn với bản copy trong hồ sơ.
Nhìn mảnh chứng minh thư rách nát này, mấy người chúng tôi đều sững sờ, thứ này đáng lẽ phải ở trên người Ngô Vân Phong, sao bây giờ nó biến thành thế này, vậy tình huống của Ngô Vân Phong... chắc hẳn có thể tưởng tượng ra được.
Sắc mặt của ông chủ Lưu trắng bệch đến đáng sợ, dường như ông ta cũng nghĩ giống chúng tôi, rất có thể Ngô Vân Phong đã rơi vào máy nghiền bột giấy rồi! Nhưng đồng thời ông ta cũng không muốn tin đây là sự thật, nên luôn
miệng nói: “Sao có thể: Chuyện này không thể nào?! Nhà máy của chúng tôi rất coi trọng sự an toàn của công nhân”
Tôi không rảnh ở đây nghe ông ta biện bạch, vội vàng bảo ông ta nhanh chóng dẫn chúng tôi đến chỗ đặt máy nghiền bột giấy xem thử. Lúc này ông chủ Lưu mới khôi phục tinh thần lại, vội vội vàng vàng dẫn đường cho chúng tôi chạy tới hướng phân xưởng nghiền bột giấy.
Khi chúng tôi đến phân xưởng nghiền bột giấy xem thử, nói chỗ này là phân xưởng thì thật sự là hơi đề cao nó, nói thẳng ra đây là một cái lán có thể che mưa bằng thép màu, xung quanh đều chất đầy đủ loại nguyên liệu giấy phế thải, mặt đất vừa dơ vừa bừa bộn...
Giấy phế thải từ một băng chuyền đưa vào máy nghiền bột giấy, sau khi được cắt nát, sẽ có một phần bã thải không thể làm thành bột giấy đẩy vào hầm bã thải, sau đó công nhân lấy bã thải từ trong hầm ra thu gom rồi đưa đến bãi chôn rác để xử lý.
Tôi kêu ông chủ Lưu lấy tới một cái đèn pin siêu sáng, sau đó đi đến bên cạnh hầm bã thải cúi xuống xem, bên trong tối om đến nỗi chẳng nhìn ra được cái gì, chiếu đèn pin xuống, khu vực có thể thấy rõ cũng rất có hạn.
Lúc này mới nghe ông chủ Lưu cẩn thận từng li từng tí nói với tôi: “Trước khi ăn Tết, hầm bã thải cũng đã được dọn sạch toàn bộ rồi, cho nên... bên trong này chắc là cũng chẳng còn cái gì nữa”
Tôi nghe thế thì hơi bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Vậy thì phiền phức rồi, chỉ e là cậu Ngô Vân Phong này không tìm về được”
Sắc mặt ông chủ Lưu xanh mét: “Ý của cậu là... cậu ta không còn nữa?”
Tôi lắc đầu nói: “Tôi thấy ông vẫn nên nhanh chóng gọi điện thoại cho cảnh sát nói rõ tình hình đi, rất có khả năng thi thể của Ngô Vân Phong đã bị máy nghiền bột giấy cắt nát, rồi đẩy vào hầm bã thải, sau đó lại bị đưa đến bãi chôn rác cùng với tất cả bã thải rồi.”
Tuy nói đây là chuyện mọi người không hi vọng xảy ra nhất, nhưng cho tới bây giờ, đây cũng là điều có khả năng xảy ra nhất.
Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại của ông chủ Lưu, lập tức tiến hành tra xét toàn diện hầm bã thải và bãi rác, hầm bã thải còn dễ làm, những bãi chôn rác thì thật sự là có độ khó khi lục soát quá lớn.
Muốn tìm được từng phần thân thể người bị cắt nát trong đống rác ùn ùn áp đảo kia, đúng thật là mò kim đáy biển mà! Có điều còn may nhà máy sản xuất giấy của họ có một khu vực chuyên môn cho họ đổ bã thải, cho nên cảnh sát cũng không cần lật tung toàn bộ bãi chôn rác lên.
Vốn dĩ chúng tôi đã không cần phải đi theo đến bãi chôn rác nữa, nhưng tưởng tượng đến cha mẹ của Ngô Vận Phong còn đang ở khách sạn đau khổ chờ tin tức của con trai, tôi thật sự không đành lòng buông tay mặc kệ, cho nên lại đi cùng ông chủ Lưu đến địa điểm đổ bã thải được chỉ định của nhà máy bọn họ.
Khi chúng tôi tới nơi, cảnh sát đã tới hiện trường trước rồi, không ngờ hiệu suất của họ vẫn rất nhanh. Tổng cộng tới hai xe cảnh sát, từng người đều cực khổ lật tìm trong từng đống từng đống rác rưởi.