Người Tìm Xác

Chương 689



Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa sổ, tôi đứng ngây người ngay tại chỗ… Bên ngoài có rất nhiều người đi đi lại lại bận rộn, giống như đang thu hoạch hoa màu. Nhìn quần áo những người này mặc đều là quần áo vải thô, mang tới cảm2giác khá lạc hậu.

“Cậu tỉnh rồi à!” Có tiếng nói của một người đàn ông vang lên phía sau tôi.

Tôi quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông cũng mặc áo vải thô đang đi đến, dù tôi dám khẳng định mình chưa từng gặp người này, nhưng tôi trông5anh ta khá quen mắt.

“Đây là nơi nào vậy? Còn anh à…?” Tôi hơi mờ mịt mà hỏi.

Người đàn ông kia cười nói: “Đây là thôn Mạc Gia, tôi là thôn trưởng Mạc Phong… tôi thấy cậu nằm bất tỉnh trước cửa thôn nên đưa cậu về đây…”

Thôn Mạc Gia?!6Mạc Phong?! Sau đó tôi chẳng nghe lọt người đàn ông kia nói cái gì, trong đầu liên tục lặp lại mấy từ, thôn Mạc Gia? Mạc Phong…

Khi trong lòng đang vô cùng khiếp sợ, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, giống như có nhiều người đang xảy5ra tranh chấp, Mạc Phong vừa nghe thấy tiếng này thì vội chạy ra ngoài, tôi cũng chạy theo anh ta…

Bên ngoài có một người đàn ông đội mũ dạ, eo đeo một khẩu súng đang nói cái gì đó với mấy thôn dân, tất cả thôn dân xung quanh đều3tỏ ra phẫn nộ, trông như có thể lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào.

Sau lưng của gã đàn ông đội mũ dạ kia có một đám lính Nhật Bản đang đi tới, tôi thấy thôn dân không thể đấu được họ nên bước lên trước và nói: “Có chuyện gì từ từ nói, tất cả đều là người Trung Quốc mà, đừng làm căng quá!”

Gã đàn ông đội mũ dạ kia hơi sững lại, sau đó hắn nói với vẻ khinh miệt: “Lời này mày đi mà nói với người Nhật Bản ấy, không muốn đắc tội với người Nhật Bản thì mau ngoan ngoãn giao lương thực ra, tao còn thể đảm bảo được tính mạng của đám thôn dân chúng mày!”

Mạc Phong sầm mặt: “Giao hết lương thực cho các người thì thôn chúng tôi phải trải qua mùa đông như thế nào? Không có những lương thực này thì chúng tôi chết đói mất!”

Tôi biết kết cục của những thôn dân này, nhưng tôi thật sự không muốn tận mắt chứng kiến bi kịch đó xảy ra nên tôi xoay người lại nói với gã đàn ông đội mũ dạ kia: “Chúng tôi có thể giao bớt một ít lương thực được hay không, để cho người trong thôn còn có thể sống sót!”

Nhưng tên kia lại hừ lạnh: “Có gan thì mày tự nói với người Nhật Bản đi!”

Tôi tức giận, hận không thể xé nát con chó Hán gian này ngay lập tức! Nhưng thấy mấy tên lính Nhật Bản kia có súng, tôi biết giờ mình không thể hành động thiếu suy nghĩ được…

Tôi bình tĩnh nói với chó Hán gian: “Thế này đi, anh đợi một chút để chúng tôi thương lượng đã…”

“Mau lên! Người Nhật Bản không có kiên nhẫn đâu!” Chó Hán gian ra vẻ đắc ý.

Tôi cố kìm nén cơn tức giận, kéo Mạc Phong và đám thôn dân tập trung vào một chỗ, sau đó nói nhỏ với họ: “Trong tay chúng có súng, chúng ta không thể dùng sức mạnh với chúng được, dù sao bên mình cũng có đàn bà và trẻ em. Hay là chúng ta cứ giả vờ đồng ý cho chúng lương thực rồi sau đó tìm cơ hội cướp súng của chúng đi!”

Mạc Phong gật đầu đồng ý, sau đó anh ta bảo mấy thôn dân đi “chuẩn bị lương thực” cho người Nhật Bản, còn mình thì dẫn đàn bà phụ nữ đi làm ít đồ ăn cho đám lính Nhật đó. Có lẽ đây là lần đầu tiên lính Nhật gặp được cảnh đi thu lương thực mà không bị phản kháng, còn chiêu đãi họ ăn uống no say thì vui vẻ nói cười cái gì đó…

Nhìn chúng ăn bàn thịt rượu mà Mạc Phong chuẩn bị, tôi biết chẳng mấy chốc chúng sẽ bị ngất hết. Và quả đúng như thế, chỉ một lát sau, đám lính nhật và con chó Hán gian phiên dịch kia đều say bất tỉnh nhân sự.

Tôi xách dao tới, muốn kết thúc tính mạng của chúng, nhưng lại bị Mạc Phong ngăn cản! Anh ta kéo tôi vào trong nhà, không cho tôi nhúng tay vào chuyện này!

Tôi nói với giọng khiếp sợ: “Phải giết sạch bọn chúng, nếu không toàn thôn sẽ bị chúng giết đấy!”

Nhưng Mạc Phong lại lắc đầu rất dứt khoát: “Không thể để chết người ở đây! Mà chúng ta cũng không thể giết người được!”

Tôi nóng nảy nói: “Nhưng nếu anh không giết chúng, chúng sẽ quay lại giết các anh đấy!”

Mà không chỉ Mạc Phong, tất cả các thôn dân khác đều kiên quyết nói rằng người trong thôn này không thể giết người! Thế nhưng nếu không giết mấy tên lính Nhật Bản này thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ nuôi chúng như vậy sao?”

“Thả bọn họ ra…” Mạc Phong nói một cách lạnh nhạt.

“Cái gì!! Thả mấy tên này ra?! Vậy bọn chúng chắc chắn sẽ mang lính đến vây quét thôn mất!” Tôi không được bình tĩnh nữa rồi.

Mạc Phong thấy tôi hơi kích động thì xoay người nói với một thôn dân gần đấy: “Cậu đi lấy ít lương khô và nước tới đây…”

Tôi nghe mà không hiểu: “Để làm gì? Anh còn muốn cho chúng lương khô và nước à? Bọn chúng đều là ác quỷ! Không thể thả hổ về rừng được!”

Nhưng Mạc Phong lại lắc đầu: “Đây là lương thực cho cậu ăn trên đường, chuyện ở thôn này không liên quan gì đến cậu cả, cậu mau đi đi!”

Tôi giật mình nhìn Mạc Phong: “Tôi không nói đùa với mọi người đâu! Nếu mọi người thật sự thả chúng ra thì chúng sẽ giết hết mọi người, không chừa một ai đâu!”

“Yên tâm đi, chúng tôi tự có cách của mình, cậu không phải người trong thôn, không cần thiết ở lại đây mạo hiểm với chúng tôi…”

Tôi biết cách mà Mạc Phong nói tới chính là vạn trùng cổ, nhưng nếu không đến bước đường cùng thì tại sao cứ quyết phải dùng cách khủng khiếp như vậy để giải quyết vấn đề?

Mạc Phong thấy tôi không muốn đi bèn thúc giục: “Cậu đi nhanh đi! Nói thật cho cậu biết, tôi đã cho người thả mấy người Nhật Bản kia đi rồi, chắc chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ quay lại, đến lúc đó cậu muốn đi cũng không được đâu!”

“Cái cách mà anh nói chính là vạn trùng cổ à? Nếu có thể còn sống thì tại sao cứ phải chết chứ?” Tôi bật thốt ra chuyện mình biết vạn trùng cổ.

Tất cả các thôn dân ở đây, bao gồm cả Mạc Phong đều trừng mắt nhìn tôi, chắc bọn họ đều đang rất sốc vì không biết tại sao một người ngoài như tôi lại biết bí mật của thôn họ, tất cả đều cảnh giác nhìn tôi, không còn vẻ thân thiết như vừa rồi.

Tôi thở dài: “Cho dù tôi có biết được bí mật của các người thì cũng không xấu xa như đám lính Nhật kia, tôi chỉ không muốn để mọi người chết oan uổng thôi! Mọi người nghe tôi đi mà, bây giờ đi khỏi đây vẫn còn kịp…”

Mạc Phong nghi ngờ nhìn tôi: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở thôn Mạc Gia, còn biết bí mật của chúng tôi nữa?”

Nhất thời tôi cũng không biết phải giải thích lai lịch của mình như thế nào, chẳng lẽ tôi lại nói mình là người từ tương lai xuyên về quá khứ ư?

“Có phải anh có cậu con trai tên Mạc Hải không? Tôi và con cháu của cậu ta có quen biết với nhau, tôi có thể tới đây cũng là vì con cháu của cậu ta muốn… muốn tôi quay về cứu cả thôn của các anh!” Tôi nói lung tung.

Mọi người nghe xong đều tỏ ra rất kinh ngạc, chắc trong chốc lát họ khó mà tiêu hóa được lời tôi nói, mà bây giờ chỉ cần họ không coi tôi là thằng điên thì đã cảm ơn trời đất rồi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv