Xem ra người lúc ấy cứu tôi là chú họ, nhưng sau khi tôi và Đinh Nhất ngất đi, đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng tôi không viết. Nếu đúng như lời chú Lê vừa nói, chỗ hiện trường có vết máu, nhưng trên người tôi và Đinh Nhất đều không có vết thương2hở, vậy chứng minh những vết máu đó là của đám nhãi ranh kia.
Xem ra hoặc là chú họ không ra tay, mà đã ra tay là lấy mạng người! Trên thực tế, đây là chuyện tôi không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì dưới cái nhìn của tôi, chuyện đêm qua còn chưa đến mức5phải lấy vài mạng người, nên sau đó tôi vẫn luôn âm thầm yên lặng cầu nguyện, hy vọng mấy kẻ đó đều còn sống.
Người ta thường nói thương gân động cốt nằm một trăm ngày, huống chi tôi còn bị thương ở xương bả vai chứ? Lúc lão Triệu tới thăm đã từng cười nhạo6tôi không chỉ một lần rằng: “Em biết không, gãy xương bả vai chỉ chiếm 0.2 phần trăm so với gãy các bộ phận khác trên cả cơ thể, xác suất nhỏ như vậy mà em cũng có thể dính trúng à? Ha ha… Ha ha…”
Lúc này là biết ngay ai thân ai sơ, Chiêu Tài5lườm lão Triệu rồi nói: “Anh có thể đừng đứng đây nói mát nữa được không, đi tìm hiểu tình hình với bác sĩ đi, đồ bảo hộ này phải mang tới khi nào đây!”
Lão Triệu vừa nghe thế thì nhanh chóng gục đầu xuống đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Tôi cười ha hả nói: “Vẫn3là chị thân với em nhất mà!”
Kết quả chị ấy lập tức xụ mặt xuống quở trách tôi: “Có phải em bị ngốc hay không? Còn gặp chuyện bất bình à? Bây giờ bả vai bị người ta diệt đẹp rồi nhỉ?!”
“Nào có nghiêm trọng như chị nói vậy đâu! Chỉ là nứt xương nhỏ thôi…” Tôi hơi đuối lý nói.
Kết quả Chiêu Tài vẫn dạy bảo tôi không dứt: “Cha mẹ không còn nữa, không ai quản em có phải hay không?”
“Đương… Đương nhiên không phải, không phải còn có chị à?” Tôi nhìn ra chị ấy tức giận thật, đành phải da mặt dày dỗ dành.
Câu này làm Chiêu Tài vừa lòng, chị ấy gật đầu nói: “Em đã biết còn có chị à? Vậy thì lời chị nói em phải nghe! Còn anh hùng cứu mỹ nhân? Có thời gian thì đi làm quen lấy một cô bạn gái đứng đắn không được à? Lúc nào vai tốt lên thì đi xem mắt cho chị!”
“A! Không phải chứ, bà chị ruột thịt của em ơi! Em đây sắp thành thương binh hạng nhì rồi, đi xem mắt cho ai xem chứ?” Tôi sốt ruột nói.
Kết quả Chiêu Tài banh mặt nói: “Chuyện này không cần em lo, đến lúc đó nghe theo chị sắp xếp là được!”
Tôi thầm cười khổ, không ngờ mình vậy mà cũng có thể trà trộn vào đội ngũ thanh niên đi xem mắt…
Tôi bị thương lần này đúng là làm chậm trễ rất nhiều chuyện, chú Lê đã vì tôi mà từ chối vài vụ làm ăn. Đương nhiên, chủ yếu là không có tôi, chú cũng không tự nhận được… Mỗi khi tưởng tượng đến những món tiền tới tay rồi lại bay đi như vậy, tôi đau đớn vô ngần, hối hận không kịp với hành động trẻ con đêm đó.
Nhưng tôi cũng không hối hận vì cứu cô gái kia, mà hối hận vì kinh nghiệm của mình quá ít mới để bị trúng kế. Cho dù về sau gặp lại chuyện thế này, chắc chắn tôi vẫn sẽ ra tay cứu giúp. Rốt cuộc cũng chỉ là chuyện lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nếu tối hôm đó chúng tôi không giúp cô gái kia, để mặc cô bé bị hai con ma men kia mang đi, hậu quả chắc hẳn cũng đáng sợ tương tự.
Nên tôi đây cũng xin khuyên các cô gái một thân một mình đến quán bar tìm say, nếu trong lòng thực sự có chuyện gì không thoải mái, vậy đừng ngại hẹn vài chị em tốt bên cạnh mình đến nhà, mua một ít gà rán, thêm một hai chai bia, tâm sự, uống ít rượu, xả hết cảm xúc mù mịt trong lòng ra… Đây mới là cách giải quyết an toàn, chứ không phải một thân một mình ra ngoài tìm say, bởi vì ai cũng không biết khi mình uống xỉn rồi thì sẽ bị để ý thế nào đâu…
Một ngày sau khi tháo thiết bị bảo hộ, tôi cảm thấy người thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bác sĩ lại liên tục cảnh báo: “Trong mấy tháng này không được dùng sức quá lớn, càng không được tham gia đánh nhau hội đồng gì nữa!”
Lúc ấy mặt già của tôi đỏ lên, vội gật đầu nói: “Vâng, vâng, tôi nhớ mà, nhớ mà…”
Vì chuyện này mà chú Lê đã từ chối mấy vụ làm ăn, kết quả đợi sau khi tôi xuất viện, trái lại chẳng có vụ nào tìm tới nữa, có điều chú Lê nói như vậy cũng tốt, trước tiên cứ để bả vai tôi lành hẳn rồi nói sau!
Vì thế trong thời gian đó, mỗi ngày tôi đều giống như kẻ ăn chơi trác táng, ngày nào cũng đá dế chọi chim rồi dắt chó đi dạo, chú Lê cũng ngày ngày làm đồ bổ cho tôi ăn bồi dưỡng sức khoẻ, kết quả chưa tới mấy ngày mà cân nặng của tôi đã tăng lên vèo vèo.
Hôm nay sau khi tôi dắt chó đi dạo về thì đến thẳng nhà chú Lê, chú ấy nói buổi trưa sẽ làm canh xương heo, bảo tôi qua sớm để uống. Kết quả khi tôi mới vừa quẹo vào ngõ nhỏ nhà chú thì nhìn thấy một bà cụ tầm năm, sáu mươi tuổi đang run rẩy trước cửa nhà chú Lê.
Trong tay bà cụ nắm chặt một cái túi vải bố nhỏ, dáng vẻ muốn vào mà không dám, như là gặp chuyện gì khó xử… Vì thế tôi bèn đến gần nói: “Dì ơi, dì có chuyện gì thế ạ?”
Bà cụ nghe tôi hỏi vậy thì cười lấy lòng: “Chàng trai, cậu quen Lê đại sư à?”
Tôi gật đầu nói: “Quen ạ! Dì có chuyện gì thì cứ đi vào nói đi ạ!”
Kết quả bà cụ lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tôi biết Lê đại sư rất khó mời, tôi cũng nghe một người thân ở gần đây nhắc đến nên mới biết bản lĩnh của ông ấy, chỉ là không biết ông ấy có thể giúp cho bà già lớn tuổi cô đơn này một chuyện hay không…”
Tôi nghe thế thì không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đẩy cửa ra, mời bà cụ vào.
Vừa vào cửa, tôi đã thấy chú Lê và Đinh Nhất đang bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra! Họ nghe tiếng mở cửa nên quay đầu nhìn, trông thấy bên cạnh tôi còn đứng một người nữa.
Chú Lê đặt nồi canh về lại trên bếp, sau đó rửa tay rồi bước ra: “Bà chị, không biết chị tìm tôi có chuyện gì?”
Bà cụ nghe thế vội mở túi vải bố trong tay ra nói: “Ông là Lê đại sư chăng, tôi nghe người ta nói ông rất lợi hại, nhà ai có người thân không tìm thấy chỉ cần mời ông ra tay, nhất định có thể tìm về được, tôi cầu xin ông, giúp tôi tìm lại đứa con gái số khổ đi!”
Bà cụ nói xong định quỳ xuống, tôi biết chú Lê kiêng kỵ nhất cái này, vì thế lập tức nhanh tay nhanh mắt nâng bà cụ dậy: “Ôi chao, dì nhanh dậy đi! Chúng cháu không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu!”
Chú Lê thấy thế bèn đi qua kéo tay bà cụ, đỡ bà đến ghế đá ở một bên, nói: “Đúng vậy, bà chị à, chị có việc cứ nói, mình đừng như vậy được không…”
Lúc này tôi mới nhìn thấy trong túi vải bố của bà cụ hoá ra là một xấp tiền, chắc có cỡ bốn năm ngàn, nhưng mà màu sắc mới cũ khác nhau, hẳn là do bà tích cóp lại từng chút một.
Tôi thấy sau khi ngồi xuống, cảm xúc của bà cụ không còn kích động như vừa rồi nữa, vì thế chạy vào phòng rót ly trà cho bà, để bà bình tĩnh một chút, kể lại chuyện cho rõ ràng.
Bà cụ này họ Hoàng, là người Thẩm Dương, con gái của bà tên Cao Diễm Bình, năm nay ba mươi lăm tuổi, mười lăm năm trước đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc thì mất tích.