Nhân viên phá án nghe tên Ngô Bân cũng thấy rất kinh ngạc, vì họ đều biết thằng nhóc này, bình thường khá trung thực, cũng không nói nhiều lắm, thường xuyên theo cha mình lái xe đưa thịt đến cho nhà ăn trong cục.
Nhưng suy cho cùng ngọn nguồn chiếc di động của Vương Tiểu Na dính líu tới gã, nên cho dù không tin đi nữa, nhân viên an ninh vẫn phải tìm Ngô Bân, hỏi sao gã lại có chiếc di động này?
Đột nhiên bị hỏi như vậy,2Ngô Bân rõ ràng hơi căng thẳng, nhưng ngay sau đó gã nói di động này là mình nhặt được. Nhân viên phá án thấy ánh mắt của thằng nhóc này láo liên là biết trong lòng có quỷ! Nhưng thằng nhóc này lại khăng khăng là nhặt được, cảnh sát bắt gã cũng không còn cách nào.
Ông già của Ngô Bân là Ngô Lão Lục cũng nhanh chóng bị cảnh sát gọi tới cục hỏi chuyện, nhưng ông già này lại xảo quyệt hơn, hỏi một câu đáp ba câu5không biết! Chỉ nói lúc trước nghe con trai kể mình nhặt được một chiếc điện thoại, vì thế ông ta bảo con trai đến tiệm điện thoại bán, còn trước đây điện thoại này là của ai thì ông ta thật sự không biết.
Nhưng cảnh sát cũng không phải đồ ngốc, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy? Lại nói gã Ngô Bân này, một hồi thì nói di động là nhặt được trên đường về nhà, một hồi lại nói là nhặt được dưới đất ở chợ6nông sản trên huyện, tóm lại là đổi lời xoành xoạch, không có câu nào chắc chắn.
Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của nhân viên phá án, họ liếc mắt một cái là biết thằng nhóc này đang nói dối! Chỉ vì bây giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh thôi. Vì thế lúc này họ mới báo cáo lên trên, xem có thể cử một chuyên gia CSI* lợi hại giúp bọn họ hay không.
* Điều tra hiện trường.
Lúc ấy vì để cho bên trên coi trọng, Cục trưởng5Cục công an huyện mới viết hết toàn bộ những vụ án mất tích xảy ra mấy năm nay vào báo cáo. Đương nhiên, mục đích lúc đầu của ông ta chỉ là vì để bên trên chú ý, nhưng không ngờ đánh bậy đánh bạ mà đúng là thành vụ án người dân mất tích hàng loạt thật.
Sau khi lãnh đạo cấp cao nhận được báo cáo này thì rất coi trọng, thế nên đã điều động từ tỉnh xuống một chuyên gia CSI rất lợi hại tới Tuy Lai3hỗ trợ bọn họ. Phải nói chuyên gia đúng là chuyên gia, ngay hôm sau khi chuyên gia CSI của tỉnh đến, anh ta đã phát hiện vài vết máu tung tóe trên chiếc xe Wuling Hong Guang màu xám dùng để vận chuyển thịt heo của hai cha con nhà họ Ngô.
Khi tôi nghe thấy Trương Khai nhắc tới xe mà cha con họ Ngô lái là một chiếc Wuling Hong Guang màu xám, trong lòng lập tức trầm xuống, chẳng lẽ chín năm trước cậu hai Đặng mất tích cũng có liên quan tới hai cha con bọn họ?
“Máu đó là của ai?” Tôi truy hỏi.
“Qua đối chiếu ADN, trên xe phát hiện ba loại máu, trong đó một loại là của nạn nhân nữ mất tích Vương Tiểu Na!” Trương Khai chậm rãi nói.
Tôi vội hỏi anh ta: “Vậy còn lại hai loại kia?”
Trương Khai nhún vai nói: “Một cái là của heo, một cái khác là của người, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được nguồn đối chiếu, nên tạm thời chưa biết là máu của ai, có điều cảnh sát đã liên hệ với người nhà của những người mất tích lưu ở Cục công an, để cho bọn họ nhanh chóng tiến hành đối chiếu ADN.”
Lúc này tôi hơi nghi hoặc nói: “Cũng đã phát hiện vết máu trên xe bọn họ rồi, cha con họ Ngô có chịu nhận tội không?”
Vừa nghe tôi nói vậy, Trương Khai căm giận đáp: “Đúng vậy! Không ngờ hai cha con này ngoan cố chống chế như vậy, sống chết không nhận, bây giờ xem ra, nếu một ngày chúng tôi còn chưa tìm thấy thi thể của người bị hại, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng định tội hai người họ!”
Tôi thấy đúng thật là thắt nút chết, tất cả cơ sở lý luận và giả thiết đều phải dựa vào phát hiện ra thi thể người bị hại, nếu không hết thảy đều phí công! Xem ra Trương Khai vì chuyện này nên mới tìm đến tôi, anh ta muốn tôi tìm xác giúp mình!
Nghe Trương Khai thuật lại xong toàn bộ vụ án, tôi trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nói với anh ta: “Thế này nhé, trước hết anh nghĩ cách để tôi thử gặp gã Ngô Bân kia, còn một chuyện nữa là để tôi xem thử chiếc xe taxi mà họ đã lái.”
Sáng hôm sau, tôi và Đinh Nhất dùng thân phận cố vấn đi theo cạnh Trương Khai, khi chúng tôi vào phòng giam nhìn thấy Ngô Bân, tôi liếc mắt đã nhận ra gã đúng là tài xế của chiếc Wuling Hong Guang mà cậu hai Đặng đi năm đó.
Tuy đã qua chín năm, nhưng Ngô Bân lại không có thay đổi gì nhiều, trừ gương mặt có thêm sự tàn nhẫn thì những cái khác gần như không thay đổi mấy.
Tôi đã gặp không ít hung thủ giết người, nhìn ánh mắt của họ là có thể nhận ra, mà gã Ngô Bân này… Chắc chắn không phải chỉ giết một người! Sau khi có được đáp án khẳng định, tôi bảo Trương Khai dẫn chúng tôi đi xem chiếc xe Wuling Hong Guang có phát hiện vết máu kia.
Lúc này tôi vừa đi vừa hỏi anh ta, trong những vụ án mất tích đang điều tra, có vụ nào của một người đàn ông tên Đặng Gia Khang, mất tích vào chín năm trước không.
Trương Khai nghe thế thì lắc đầu nói: “Chắc chắn không có, bởi vì những trường hợp mất tích này đều là của năm năm gần đây, cảnh sát vẫn chưa liên hệ những vụ án này lại với nhau đâu.”
Tôi mở tài liệu của cậu hai Đặng trong điện thoại ra, sau đó gửi sang cho Trương Khai và nói: “Anh về điều tra vụ này thử đi, tôi đoán chừng đây là lần đầu tiên phạm tội của cha con họ Ngô!”
Trương Khai nghe tôi nói như vậy cũng vô cùng khiếp sợ, vội click mở điện thoại ra xem, sau đó hưng phấn nói: “Nếu vụ này đúng là lần đầu phạm tội của bọn họ, vậy thì những người mất tích trong ba năm kia không chừng cũng có quan hệ với hai kẻ này!”
Tôi gật đầu nói: “Rất có khả năng!”
Trong khi nói chuyện, ba chúng tôi đã đến trước chiếc Wuling Hong Guang đậu trong sân lớn của Cục công an, khi tôi nhìn thấy chiếc xe này lại khá sửng sốt, xe này quá mới! Nếu nói chín năm trước họ lái cái xe taxi này, vậy bây giờ cho dù không báo hỏng thì cũng phải là rách nát không chịu nổi rồi.
Nhưng chiếc xe trước mắt tôi đây ít nhất là mới đến tám phần, chắc chắn không phải chiếc taxi năm đó! Nghĩ đến đây tôi quay đầu hỏi Trương Khai: “Có biết xe này mua vào lúc nào không?”
Trương Khai nghe thế thì lấy điện thoại ra gọi cho một điều tra viên trong tổ, cuối cùng có được đáp án là, xe này mới mua vào hơn nửa năm trước, có điều chiếc lúc trước hai cha con bọn họ lái cũng là một chiếc xe taxi màu xám.
Tôi nghe thế thì vội bảo Trương Khai tiếp tục hỏi cậu kia có thể tìm lại chiếc xe lúc trước hay không?
Đối phương nghe xong thì nói qua điện thoại là họ có thể thử xem, có điều khả năng tìm được rất nhỏ.
Tôi gật đầu nói với Trương Khai: “Bây giờ trong tay tổ chuyên án có mấy trường hợp mất tích nghi ngờ liên quan đến hai cha con bọn họ?”
Trương Khai suy nghĩ rồi nói: “Nếu thêm vụ Đặng Gia Khang kia nữa thì ít nhất có năm trường hợp bị nghi ngờ có liên quan tới bọn họ!”
Tôi nghe thế thì lắc đầu nói: “Chắc chắn không chỉ năm vụ này thôi đâu… Bây giờ tốt nhất là có thể lập tức tìm được chiếc taxi cũ lúc trước, chắc hẳn trên đó có nhiều manh mối hơn!”
Ở một đầu khác, khi Trương Khai sắp xếp điều tra viên dốc hết sức tìm kiếm chiếc xe taxi cũ đã bán đi của cha con họ Ngô, tôi và Đinh Nhất cũng đi đến trại nuôi heo của cha con nhà họ…
Còn chưa đến gần, tôi đã bị một mùi khó ngửi hun cho không mở được mắt, không ngờ thịt heo ăn ngon như thế, nhưng trại nuôi heo lại đúng là thối quá thối, tôi gần như không thể suy nghĩ bình thường nổi.