Sau khi lo xong xuôi hậu sự cho thím, hai vợ chồng Chiêu Tài còn định ở lại thêm mấy ngày nhưng chú họ lại từ chối, ông ấy nói công việc của chúng tôi quá bận rộn, giờ chuyện bên này cũng kết thúc rồi, chúng tôi nên an tâm trở về làm việc thôi.
Chiêu Tài còn định nói thêm nhưng bị tôi ngăn lại, tôi biết rời đi bây giờ là lựa chọn tốt nhất, bởi vì tôi thực2sự không thể làm được cái chuyện nói với lão Bạch và lão Hắc rằng chú mình chính là nhân ma kia.
Nhưng càng ở chung… tôi càng hoài nghi động cơ của hắn là tốt hay xấu…
Nếu cứ đau khổ hoài nghi người “đã từng là người thân” của mình như thế này, thì thà né sớm đi còn tốt hơn.
Về đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, Chiêu Tài và lão Triệu bay về nhà trước, còn tôi và Đinh Nhất5đến tụ họp với chú Lê ở chỗ khách hàng đang nhờ chú xem giúp đất đai nhà cửa. Lần này, ông chủ mời chú Lê tới là tổng giám đốc người bản xứ của một tập đoàn rất mạnh - Ông Đặng Gia Tiên.
Nghe Đinh Nhất kể, gia tộc của tổng giám đốc Đặng có một khu nhà cổ ở quê, cha của ông ấy lại rất mê tín nên luôn cảm thấy mấy chuyện xảy ra trong nhà gần6đây đều vì phong thủy không tốt, vì thế mà ông ấy vẫn luôn muốn tổng giám đốc Đặng tìm một vị đại sư đến xem qua.
Sau đó, vị tổng giám đốc Đặng này nhờ mấy người bạn mới tìm được chú Lê, mời chú ngàn dặm xa xôi tới đây để xem phong thủy cho khu nhà cổ này, xem nó có vấn đề gì hay không?
Lúc nhận điện thoại của tôi thì chú Lê đang ở trong bữa tiệc5chiêu đãi tại một nhà hàng xa hoa của vị tổng giám đốc họ Đặng kia, ông ấy bèn gọi chúng tôi tới luôn.
Khi chúng tôi đến, một phục vụ chờ sẵn ở cửa, thấy chúng tôi tới thì lập tức lễ phép nói: “Hai vị là ngài Trương Tiến Bảo và ngài Đinh Nhất phải không không ạ?”
Tôi gật đầu, nhân viên phục vụ quay lại và đưa tay ra làm tư thế mời: “Mời hai vị đi theo tôi,3tổng giám đốc Đặng bảo tôi chờ hai vị ở đây đã lâu.”
Người nhân viên này dẫn chúng tôi tới một căn phòng ở lầu ba, đẩy cửa vào trong, tôi nhìn thấy chú Lê đang ngồi riêng với một người đàn ông trung niên. Không cần hỏi cũng biết người này chắc chắn là Đặng Gia Tiên.
Chú Lê thấy chúng tôi tới thì cười vẫy tay: “Vào đây, vào đây, Tiến Bảo, Đinh Nhất, để chú giới thiệu với hai đứa, vị này chính là tổng giám đốc Đặng mà chú đã nói trong điện thoại.”
Tôi và Đinh Nhất bắt tay chào hỏi tổng giám đốc Đặng, sau đó trò chuyện vài câu. Ngồi vào chỗ, chú Lê nói với tổng giám đốc Đặng: “Hai cậu thanh niên này, một người là cháu, một người là học trò của tôi, đều không phải là người ngoài, tổng giám đốc Đặng có lời gì xin cứ nói thẳng.”
Đặng Gia Tiên nghe thế thì gật đầu với hai chúng tôi rồi bảo: “Thật ra chuyện này cũng chẳng cần kiêng kỵ gì, dù sao cũng xảy ra nhiều năm rồi, lần này muốn nhắc lại chuyện cũ cũng là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của cha tôi thôi…”
Thì ra, trước khi vị tổng giám đốc Đặng này xây dựng sự nghiệp còn một cậu em trai, nhỏ hơn ông bốn, năm tuổi! Vì là con thứ nên từ nhỏ đã được cha chiều chuộng, kết quả là khi trưởng thành, người này chẳng làm nên trò trống gì.
Sau đó tổng giám đốc Đặng làm công trình ở ngoài, kiếm được khoản tiền đầu tiên, thế là tự mở một công ty xây dựng trong thành phố.
Lúc này, cha của tổng giám đốc Đặng thấy con trai cả của mình làm ăn rất tốt, nghĩ không thể để con trai thứ hai cứ tiếp tục lông bông như thế được! Nên ông ấy bảo tổng giám đốc Đặng bồi dưỡng cho em trai…
Thực chất, mặc dù từ nhỏ tổng giám đốc Đặng đã giận chuyện cha mẹ chiều em trai hơn, nhưng dù sao điều kiện của ông ấy bây giờ rất tốt, ông biết mình không thể để mặc em trai như thế được, nói gì thì nói, đấy cũng là em trai ruột của mình.
Thế là ông ấy để em trai làm trợ lý cho mình trước, chờ tích lũy đủ kinh nghiệm và quan hệ xã hội rồi sẽ cho nó một khoản tiền để tự ra ngoài gây dựng sự nghiệp.
Nhưng cậu hai nhà họ Đặng này mơ tưởng xa vời, chẳng có năng lực gì mà còn nghĩ rằng mình hiểu biết lắm, anh ta không hề nghe lời anh trai, ngày nào cũng muốn tự ra ngoài xông pha, tạo dựng sự nghiệp. Cuối cùng, tổng giám đốc Đặng bị cha mình ép phải bỏ ra mười vạn để cho cậu hai làm vốn lập nghiệp.
Tiền tới tay, cậu hai nhà họ Đặng vẫn lông bông cả ngày ở ngoài, lúc thì nghĩ làm chuyện này, lúc lại muốn làm chuyện kia! Nếu không nhờ lúc ấy tổng giám đốc Đặng chú ý thì mười vạn kia đã không cánh mà bay sau mấy ngày rồi!
Cuối cùng, không biết gã này nghe ai nói mà quyết phải đến một huyện nhỏ gọi là Tuy Lai, ở đó có mỏ Magie, gã nghĩ cầm số tiền này đến đó mua một mỏ Magie nhỏ để khai thác.
Vì sợ anh trai mình biết sẽ phản đối, nên anh ta chẳng nói chẳng rằng cầm tiền tự đi. Đợi đến khi tổng giám đốc Đặng biết chuyện thì em trai đã đi được ba ngày rồi.
Vì chuyện này mà tổng giám đốc Đặng còn cãi nhau một trận ầm ĩ với cha mẹ, ông ấy chỉ trích cha mẹ quá nuông chiều người em trai này! Nó đã sắp ba mươi rồi, không còn là đứa trẻ nữa rồi, thế mà cách nói chuyện và làm việc vẫn ngây thơ như thế!
Nhưng cha mẹ của tổng giám đốc Đặng lại mắng ông ấy không niệm tình thân, có tiền là mặc kệ em trai ruột! Tổng giám đốc Đặng biết mình không thể nào nói lý với cha mẹ được nên tức giận đóng sập cửa bỏ đi.
Nhưng tức thì tức, dù sao đó cũng là em trai ruột của mình, ông ấy không thể để mặc nó được. Ông ấy nhờ mấy người bạn hiểu biết về mỏ Magie để nghe ngóng hỏi thăm xem sản lượng khoáng sản Magie trong huyện kia như thế nào? Và lượng tiêu thụ Magie trong hai năm gần đây có tốt hay không?
Kết quả là, sau khi nghe ngóng xong ông ấy mới biết được cái huyện Tuy Lai kia không hề có mỏ Magie nào cả, không biết em trai ông ấy đã cầm mười vạn đi đâu mất rồi?
Lúc đó điện thoại không hề rẻ, nhưng vì để tiện liên lạc với em trai mà ông ấy vẫn mua cho nó một chiếc Nokia đắt nhất.
Nhưng khi tổng giám đốc Đặng gọi cho em trai thì phát hiện điện thoại của anh ta tắt máy! Lúc ấy ông ấy rất giận người em này, không hiểu vì sao cùng một cha mẹ sinh ra mà tất cả gen thói hư tật xấu đều chạy vào người em trai mình hết?
Không còn cách nào khác, nếu đã không gọi được điện thoại thì ông ấy chỉ có thể tự đi tìm, dẫu sao cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, không thể để họ lặn lội đường xa đi tìm em trai được! Khi tổng giám đốc Đặng đến đó tìm hiểu thì biết, đúng là một tuần trước em trai ông ấy đã đến huyện Tuy Lai thật.
Lúc ấy anh ta đến ở một khách sạn trong huyện, sau đó tổng giám đốc Đặng nghe ngóng từ một người nói là đã từng gặp anh ta, bởi vì khi cậu chàng này vào khách sạn thì có thái độ tỏ rõ ta đây là người giàu có.
Nhưng theo như phục vụ trong khách sạn nói thì cậu hai nhà họ Đặng chỉ ở khách sạn này hai ngày, sau đó không thấy xuất hiện nữa, mà lúc ấy anh ta còn chưa lấy lại cả tiền đặt cọc khi thuê phòng.
Nghe đến đấy, lòng tổng giám đốc Đặng nặng nề, thằng em ngốc của ông ấy có mười vạn trong người, mà tên này có tật đi đâu cũng khoe khoang mình là người có tiền, mong là đừng bị ai để ý.