Vì chúng tôi không quay lại thuyền gỗ nhỏ được nữa, nên Đinh Nhất đỡ tôi bơi về bờ. Chờ khi hai chân tôi đặt lên đất, tôi mới cảm thán thế giới này thật tươi đẹp.
Nhưng lúc này lại khổ chú Lê, chú ấy vẫn đang ngồi im trên thuyền không dám nhìn về phía chúng tôi trên bờ.
“Quay về đi! Dưới nước có cá ăn thịt!” Đinh Nhất hét lên.
Chú Lê không biết bên dưới có cá ăn thịt còn đỡ, nghe Đinh Nhất2nói xong càng cuống lên không biết chèo thuyền thế nào, khiến thuyền gỗ quay vòng vòng.
Cuối cùng không còn cách nào, Đinh Nhất lại bơi về phía lưới đánh cá, hướng dẫn chú Lê đưa thuyền đến gần lưới đánh cá, sau đó anh ta lại trèo lên thuyền mới đưa được thuyền về.
Chờ hai người họ lên bờ, ba chúng tôi đều mệt bở hơi tai. Tôi và Đinh Nhất thì đương nhiên là mệt, còn chú Lê có lẽ là do bị dọa.
Tôi5móc cái điện thoại sũng nước ra đập đập, chắc chắn không dùng được nữa rồi. Thế là tôi quay lại nói với chú Lê: “Chú gọi điện cho ngài Vương đi, nói với anh ta đã tìm thấy hài cốt của Điền Chí Phong…”
Cảnh sát nhanh chóng đến đây, tôi và Đinh Nhất nói sự thật với bọn họ, chúng tôi làm thế nào phát hiện được thi thể.
Ngài Vương cũng lái xe đến, anh ta thấy chúng tôi cả người ướt sũng vội vàng6lấy khăn bông cho chúng tôi.
Lúc này tôi thấy mấy cảnh sát người Đài Loan định xuống nước vớt xác, liền có lòng tốt nhắc nhở: “Giữa hồ có cá ăn thịt, mọi người cẩn thận!”
Mấy cảnh sát kia nghe xong cũng hơi tái mặt, không biết nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng đội trưởng của bọn họ đưa ra một cách, đó là dùng điện kích cá. Sau khi cá chết thì cắt điện, người xuống sẽ không có vấn đề.
Thế là cảnh sát5bắt đầu bận rộn, còn tôi và Đinh Nhất thì tránh ở xa xa, trên người chúng tôi cũng có nước mà.
Một lát sau, trên mặt nước truyền đến âm thanh dòng điện chạy qua, sau đó từng mảng cá ngửa bụng nổi lên trên mặt nước.
Không giật điện không biết, chúng tôi không nghĩ rằng trong hồ có nhiều cá Hổ như thế, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ! Vừa rồi nếu không phải là có Đinh Nhất, có lẽ bây giờ tôi3cũng chẳng khác gì Điền Chí Phong trong lồng sắt.
Chờ đến khi lồng sắt được kéo lên, bộ dáng thi thể bên trong đều khiến mọi người sợ ngây người, thi thể của Điền Chí Phong ngoài khung xương, một chút tổ chức cơ mô đều không có.
Bây giờ suy nghĩ lại, khó trách siêu thị nói cá Lưu Lợi Vĩ đưa đến không tươi, có lẽ trên người lũ cá đó có mùi người chết!
Lưu Lợi Vĩ đang bị nhốt trong cục cảnh sát, nghe nói đã tìm được thi thể Điền Chí Phong trong hồ cá nhà mình, biết mọi chuyện đã vỡ lở, hắn cũng nhanh chóng khai nhận toàn bộ quá trình giết Điền Chí Phong.
Thật ra, Lưu Lợi Vĩ căn bản cũng không biết sao nữ đã chết kia, hắn chẳng qua chỉ là fan cuồng của cô ta. Khi hắn biết nữ thần của mình bị một tên “Chó săn” chụp ảnh say rượu rồi đăng lên, hắn vô cùng phẫn nộ, lên mạng điều tra xem tên phóng viên chụp ảnh là ai.
Khi đó Điền Chí Phong đang muốn nổi tiếng như điên rồi, tất nhiên không ngại đăng tên và ảnh thật của mình trên các trang báo lớn, cho nên Lưu Lợi Vĩ nhanh chóng biết được người phát tán ảnh nude kia là Điền Chí Phong.
Hôm xảy ra chuyện cũng là trùng hợp, Lưu Lợi Vĩ giống như mọi khi đưa cá tươi đến siêu thị, trong lúc dỡ hàng, hắn nhìn thấy Điền Chí Phong đang theo dõi một ca sĩ. Hắn liếc mắt là nhận ra Điền Chí Phong, thế là hắn đánh Điền Chí Phong ngất xỉu, rồi kéo đến vùng ngoại ô, định dạy cho anh ta một trận.
Không ngờ, lúc Lưu Lợi Vĩ giao hàng cho các cửa hàng xong, thì nghe được tin sao nữ kia đã chết! Nhất thời không kìm được lòng, nên chuyển hướng lái thật nhanh về hồ cá nhà mình.
Sau khi hành hạ Điền Chí Phong đến chết, hắn mới nhận ra mình đã giết người. Nếu để cảnh sát phát hiện ra nhất định sẽ phải ngồi tù cả đời, hắn liền nghĩ ra một biện pháp giấu xác an toàn nhất.
Đầu tiên, hắn cho thi thể Điền Chí Phong vào một lồng sắt lớn, sau đó treo lơ lửng giữa hồ cá, như vậy ngoại trừ hắn căn bản không có ai đi ra đến đó.
Sau đó hắn thả mấy con cá Hổ vào trong hồ, hy vọng chúng sẽ tiêu hủy xác trong hồ chỉ còn lại khung xương. Có điều, thứ đám cá hổ này ăn đầu tiên lại là những loại cá khác trong hồ. Giống cá Hổ này nhanh chóng sinh sôi, gần như ăn hết sạch cá trong hồ.
Vì sinh kế, Lưu Lợi Vĩ không thể không vây đám cá này lại trong một khu riêng, chỗ còn lại để nuôi các loài cá khác.
Trong kế hoạch của Lưu Lợi Vĩ, hắn có lẽ là đợi khi thịt trên người Điền Chí Phong bị ăn hết, sẽ đem đống xương đó xay thành bột, khi đó sẽ vĩnh viễn không có ai biết đến chuyện này nữa.
Nhưng vì hắn cũng sợ đám cá Hổ ở giữa hồ nên chưa thực hiện, đúng là thành cũng ở cá Hổ, bại cũng do cá Hổ!
Nếu như kế hoạch của Lưu Lợi Vĩ thuận lợi diễn ra, thì dù có thần tiên cũng không tìm được Điền Chí Phong.
Sau khi về khách sạn, mở điện thoại ra xem, đã thấy các đài truyền hình lớn bắt đầu lần lượt đưa tin vụ án xác Điền Chí Phong chìm dưới hồ cá. Có lẽ lúc này dù ngài Vương không nói, thì mẹ của anh ta cũng biết tin.
Tôi đang do dự có nên nói cho mẹ Điền biết chuyện chồng bà ấy mất như thế nào không, thì có tiếng gõ cửa phòng. Đinh Nhất ra mở cửa, lập tức giật mình: “Bà Điền...”
Tôi không nghĩ bà ấy lại tìm đến nhanh như vậy, ba chúng tôi trở nên hơi khẩn trương, nói thật, tôi sợ nhất là bà ấy hỏi chi tiết Điền Chí Phong chết như thế nào. Nếu nói sự thật với bà ấy, tôi sợ là tối nay bà ấy sẽ đi theo hai người họ.
Nhưng điều tôi không ngờ là mẹ Điền lại hỏi chuyện của chồng bà ấy. Bà ấy lấy trong túi vải ra một phong bì, trong đó có một tập dày tiền Đài Loan.
Mặc dù tôi không biết tỷ giá của tiền Đài Loan và nhân dân tệ, nhưng nhìn số tiền này chắc chắn là toàn bộ số tiền mà bà ấy tích cóp được.
Bà ấy đẩy phong bì đến trước mặt tôi nói: “Cậu thanh niên này, tôi biết cậu có thể nói chuyện với vong hồn, cậu có thể giúp tôi hỏi chồng tôi, bây giờ ông ấy ở đâu không?”
Tôi khó nghĩ nhìn về phía chú Lê, không biết nên trả lời bà ấy thế nào.