Người Tìm Xác

Chương 571



Chú Lê cũng là vịt cạn như tôi, nên lúc ngồi vào ca nô thì thấy lo lắng. Nhưng trông giám đốc Tôn lại không sợ nước, xem ra anh ta có vẻ khác với những2quản lý thường ngồi văn phòng kia!

Lúc này giám đốc Tôn bảo lái thuyền giảm tốc lại để tiện cho chúng tôi tìm kiếm trên mặt hồ. Chú Lê cũng lấy cái la bàn thân thiết5ra xem, sau đó quay lại hỏi ông anh lái thuyền: “Lúc nãy cậu nói trời đã âm u liên tục như vậy hơn mười ngày à?”

Lái thuyền gật đầu đáp: “Còn không phải ư, tôi6lái thuyền ở đây mười mấy năm rồi nhưng chưa từng thấy kiểu thời tiết như vậy, không hiểu sao năm nay lại thế.”

Giám đốc Tôn nghe thế cũng nói, từ sau khi anh ta tới5đây, gần như không có ngày nào trời trong, việc này cũng khá gây rắc rối cho việc tìm kiếm, đôi khi gặp lúc mặt hồ sương mù dày đặc cũng đành phải tạm dừng tìm3kiếm trước, chờ gió nổi lên thổi tan sương mù mới tiếp tục được.

Lúc ấy tôi thầm cầu nguyện, hôm nay đừng có sương mù đó nhé! Hôm qua xem tin tức nói tối nay có mưa sao băng, chuyên gia ước tính là cơn mưa sao băng lớn trăm năm khó gặp một lần, nếu trời đầy mây còn xem cái vẹo gì nữa!?

Đang nghĩ ngợi đẩu đâu, thuyền của chúng tôi đã chậm rãi rời xa bến tàu, lái vào thắng cảnh hồ Thiên Đảo phong cảnh tú lệ. Tuy hôm nay trời đầy mây, nhưng vẫn không che được cảnh đẹp của nơi này, có lẽ bất kể là trời nắng hay trời đầy mây, mỗi cái đều ẩn giấu hương vị riêng.

Đinh Nhất thấy tôi đực người ra nhìn mặt hồ thì khẽ đẩy tôi rồi nói: “Nếu cậu say tàu cũng đừng chịu đựng, chỗ tôi có thuốc say tàu đây.”

Bị anh ta đẩy như vậy, tôi tỉnh ngay khỏi tình thơ ý hoạ, bất đắc dĩ nhìn: “Tôi không say tàu, anh không cảm thấy ở đây rất đẹp à?”

Đinh Nhất nhìn trái nhìn phải, sau đó thờ ơ bảo: “Chỉ là cảnh sắc bình thường ở nhân gian mà thôi, không có gì ghê gớm…”

Tôi nghe thế thì bĩu môi nói: “Xì! Nói cứ như anh đã từng thấy cảnh trên trời rồi ấy…”

Lúc ấy tôi cảm thấy nói chuyện cảnh đẹp với Đinh Nhất đúng là đàn gảy tai trâu, cảnh đẹp cỡ nào trong mắt anh ta có vẻ đều như bùn đất, vì thế tôi mất hứng quay lại hỏi giám đốc Tôn: “Bình thường ông chủ của các anh rất hay tới đây chơi à?”

Giám đốc Tôn suy nghĩ rồi nói: “Đôi khi thôi, chỉ là lúc trước ông ấy đã mua một căn biệt thự trên đỉnh núi ở Thiên Đảo, nên lúc này mới đưa người thân và bạn bè tới chơi…”

Tôi thầm cảm thán, mua biệt thự ở đây? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Cũng không biết toàn bộ của cải của tôi có đủ trả một phần hay không đây.

Lúc này chú Lê đột nhiên quay lại hỏi giám đốc Tôn: “Trên thuyền trừ người lái thuyền và nhân viên cứu hộ ra, còn có những ai nữa, cậu nói cụ thể ra.”

Giám đốc Tôn thấy chú hỏi thế thì lấy điện thoại mở ra xem sơ lược rồi nói: “Lúc ấy trên thuyền trừ vợ chồng ông chủ của chúng tôi, còn có con gái, con rể và một đứa cháu ngoại. Còn lại cũng là người một nhà, là một người bạn cũ của ông chủ và vợ, có hai đứa cháu trai, cháu gái của họ nữa.”

Tôi vừa nghe vừa tính số người, phát hiện hình như thiếu một người trong hồ sơ, vì thế ngẩng đầu hỏi anh ta: “Không phải nói tính cả lái thuyền và nhân viên cứu hộ tổng cộng mười hai người ư? Sao lại thiếu một người?”

Giám đốc Tôn vội nhìn lại vào điện thoại, sau đó hối lỗi nói: “À! Còn có một người giúp việc của nhà ông chủ nữa.”

Tôi nghĩ thầm kẻ có tiền đúng là khác người, dạo chơi còn phải mang theo người giúp việc. Phen này thì hay rồi, một mẻ dọn sạch…

Trước khi đến tôi còn tưởng việc này rất nhẹ nhàng, nhưng giờ xem ra đây chắc chắn là lần vất vả nhất từ trước tới nay. Bởi vì lúc ấy du thuyền không có tuyến đường cố định, cho nên những người tìm kiếm trước đó đều đã tìm hết lượt mọi vùng nước của hồ Thiên Đảo, cộng thêm hơn một Thiên Đảo lớn nhỏ trên hồ rồi.

Tuy họ không thu hoạch được gì, nhưng chúng tôi cũng vẫn phải dựa theo tuyến đường cũ tìm lại một lần. Vì chúng tôi luôn nghi ngờ du thuyền đang chìm ở vùng nước nào đó, nên lựa chọn đầu tiên vẫn là tìm kiếm trong nước. Nhưng vì để không phải đi qua đi lại mất công, khi chúng tôi đi ngang những hòn đảo nhỏ, vẫn sẽ lên đảo xem thử.

Quần qua lượn lại, lên đảo xuống thuyền, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, bữa trưa chúng tôi phải ăn trên thuyền. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn chưa đi được một phần ba hồ Thiên Đảo đâu!

Quả nhiên bị tôi đoán trúng, đây là một việc phiền phức.

Thấy trời sắp tối, giám đốc Tôn cũng chỉ đành nói với lái thuyền: “Hôm nay tới đây thôi, chúng ta trở về đi, hôm nay cũng vất vả cho các vị rồi, lát nữa về, tôi mời mọi người ăn một bữa, nếm thử đặc sản của hồ này.”

Lái thuyền nghe chủ thuê nói vậy thì quay đầu thuyền lái trở về ngay, nhưng thuyền mới đi được một lát, mặt hồ đã bắt đầu giăng sương mù. Vì để an toàn, tốc độ của ca nô cũng chỉ có thể tạm thời giảm xuống.

Tôi nhìn giờ, đã hơn bảy giờ tối rồi, ban ngày chúng tôi đã gặp được kha khá thuyền tìm kiếm, đoán chừng lúc này cũng đều dừng thuyền cập bờ rồi, không ngờ thuyền nhỏ tốc độ nhanh nhất như chúng tôi lại trở về muộn nhất. Có điều cũng phải, người ta là nghĩa vụ, còn chúng tôi là lấy tiền, đương nhiên là phải cực hơn họ một chút mới được.

Lúc này mặt hồ tối đen, trừ tiếng mô tơ nhịp nhàng phát ra trên thuyền thì xung quanh lại yên tĩnh đến rợn người. Cũng may trên thuyền có năm người đàn ông, cũng không đến mức sợ hãi bao nhiêu, vì thế tôi kiếm chuyện để nói, hỏi ông anh lái thuyền: “Ngày thường lúc tối có chuyến nào lái thuyền vào ra hồ không?”

“Đôi khi cũng có lái vào buổi tối, nhưng nếu gặp phải trời sương mù kiểu này chắc chắn sẽ không đi.” Lái thuyền đáp.

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy anh ta lái thuyền không còn vẻ nhẹ nhàng như vừa rồi, đôi mắt cứ dõi theo mặt hồ, nhìn dáng vẻ có lẽ có ít nhiều lo lắng, sương mù càng lúc càng dày, không hề có dấu hiệu muốn tan đi.

Tôi thấy tình hình kiểu này cũng ngại nói chuyện làm phân tán lực chú ý của anh ta, đành phải ngẩng đầu nhìn lên không trung ngập tràn sương mù dày đặc, cầu nguyện có thể có một cơn gió nhẹ thổi tan sương mù này đi.

Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy trên trời hình như mơ hồ có một luồng sáng xẹt qua, tuy không thấy quá rõ ràng, nhưng cảm thấy rất giống một ngôi sao băng. Ngay sau đó, càng nhiều ánh sáng loé qua trên sương mù, mưa sao băng đến đúng như dự kiến…

“Mau nhìn lên trời! Đó có phải là mưa sao băng không?” Tôi hơi kích động đẩy Đinh Nhất bên cạnh. Thằng cha hũ nút này nghe tôi nói thế mới thong thả ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó nói đầy ẩn ý: “Tôi nhớ bây giờ hình như là trời đầy mây, sao có thể nhìn thấy sao băng chứ?”

Những lời này của anh ta đánh thức tôi, đúng vậy! Vừa rồi rõ ràng là trời đầy mây, chắc hẳn không không thấy sao băng chứ? Nhưng nếu không phải sao băng, những ánh sáng trên đỉnh đầu kia lại là cái gì? Lúc tôi đang vắt óc miên man suy nghĩ, một ngôi sao băng lớn hơn nữa lại xẹt qua trên đầu chúng tôi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv