Hoá ra hơn một năm nay, mỗi tháng Triệu Thiết Trụ đều đúng hạn gửi tiền về nhà, chưa từng muộn một ngày… Cho nên hai vợ chồng già mới luôn cho rằng tuy con trai không hề gọi điện thoại về nhà, nhưng vẫn mạnh2khỏe cả.
Khi tôi biết hung thủ kia vẫn luôn gửi tiền lương của Triệu Thiết Trụ về cho cha mẹ gã, cũng cảm thấy hơi lạ lùng, có lẽ hắn làm như vậy là để không làm cho người nhà Triệu Thiết Trụ hoài nghi? Hoặc5hắn cảm thấy tiền đó vốn dĩ thuộc về Triệu Thiết Trụ chăng!
Tóm lại tâm lý của sát thủ không phải người thường có thể lý giải! Tựa như Hàn Cẩn, ấn tượng ban đầu cô ta tạo cho tôi là một người phụ nữ tàn6nhẫn độc ác, điểm này cũng đã được nghiệm chứng trong trí nhớ của Mã Bình Xuyên. Nhưng sau này tôi lại phát hiện cô ta cũng có một mặt lương thiện, ví dụ như đối với Kim Bảo, ví dụ như… đối với tôi.
Tuy rằng5bây giờ hoàn toàn không biết gì về thân phận của hung thủ, nhưng Bạch Kiện vẫn dựa vào tấm ảnh chụp mặc đồng phục bảo vệ để hạ lệnh truy nã cấp độ A. Nhưng tôi biết cơ hội bắt được người rất xa vời,3người giỏi ngụy trang như vậy, tùy tiện lẫn vào đám đông, tìm được còn khó hơn lên trời…
Bây giờ việc có thể giúp thì tôi đã giúp, chuyện còn lại phải do nhóm Bạch Kiện thôi. Thực ra đôi khi trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, một mặt hy vọng cảnh sát có thể diệt trừ toàn bộ tập đoàn Thái Long; mà một mặt khác lại hy vọng nhóm Bạch Kiện mãi mãi đừng điều tra ra được tập đoàn Thái Long.
Bằng hiểu biết trước mắt của mình đối với tập đoàn Thái Long, có thể nói là ai động vào thì người đó chết! Rốt cuộc đã cùng làm bạn bè một thời gian với Bạch Kiện, tôi thật sự không hy vọng anh ta bước theo vết xe đổ của Mã Bình Xuyên…
Lần trước đưa chú Lê đi cùng đến khu biệt thự của Bàng Thiên Dân, xem như chú ấy nhặt được đồ quý, lấy luôn cả chậu “Khai Nguyên thông bảo” kia về. Chú Lê nói những đồng tiền cổ đó có dương khí mạnh nhất, người thường mang trên người có thể trừ tà ma, là bùa hộ mệnh rất thực dụng.
Tôi nghe thế cũng bảo chú để cho mấy cái, nhưng ông già mê của này nhìn thoáng qua ngực tôi và nói: “Cháu có thứ đó là đủ rồi, đừng có nhớ thương mấy đồng tiền này của chú nữa được không?”
Tôi cười hì hì: “Xem bộ dạng keo kiệt của chú kìa, không cho thì thôi!”
Có thể là chú Lê sợ lát nữa tôi thuận tay lấy mấy cái, nên vội vàng gom hết tiền cổ lại rồi nói với tôi: “Lần trước cao nhân bày trận pháp ở bên ngoài biệt thự không giống bình thường, bây giờ xem ra hắn là người của tập đoàn Thái Long.”
Tôi nghe xong trầm mặt xuống: “Đây cũng là điều cháu lo lắng nhất, nếu trong tập đoàn Thái Long thực sự có cao nhân như thế, vậy chút đạo hạnh này của chúng ta so với bọn họ quả thực không đáng nhắc tới.”
Chú Lê gật gù nói: “Cho nên trước mắt sự tồn tại của chúng ta vẫn chưa đến mức uy hiếp bọn chúng, tổ chức đặt lợi ích cao hơn hết thảy như của chúng, sẽ không làm việc vô ích. Bây giờ chúng ta hẳn phải thấy may mắn vì mình chưa đủ tư cách làm kẻ địch của chúng…”
Tôi nghe thế thì không tự chủ được nhìn về phía Đinh Nhất, nếu chú Lê biết trong tay chúng tôi đang nắm bí mật cốt lõi của tập đoàn Thái Long, có khi nào sẽ bị dọa cho tim vọt lên cổ họng không nhỉ?!
Bây giờ điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, người đem đồ để ở chỗ của chúng tôi đã quên mất chuyện này, mà kẻ tặng đồ là A Vĩ cũng đã chết, nếu tôi và Đinh Nhất đều không nói ra, thế thì nó mãi mãi sẽ là một bí mật…
Hôm nay đến nhà Chiêu Tài ăn cơm, thấy họ đang bàn bạc mùng một tháng năm muốn đi đâu chơi? Tôi cảm thấy mới lạ nên nói: “Chao ôi, lão Triệu có ngày nghỉ à?”
Không ngờ lão Triệu lại nói với vẻ bẽn lẽn: “Ừ, được nghỉ năm ngày, không nghỉ ngơi một chút thì khi chữa bệnh sẽ có sự cố, nên anh phải để thể xác và tinh thần của mình thả lỏng.”
“Đã nghĩ ra đi đâu chơi chưa? Tôi hỏi.
Ai ngờ hai con hàng này lại cùng lắc đầu: “Chưa nghĩ ra…”
“Không phải chứ! Chẳng lẽ bình thường không có chỗ nào đặc biệt muốn đi à?” Tôi hơi giật mình nói.
Kết quả hai người họ vẫn mang vẻ mặt mịt mờ, tôi thấy thế thì thầm nghĩ, hai cái người này không có tí ti ham muốn du lịch nào, cho họ ra ngoài chơi đúng là lãng phí tiền! Còn không bằng ở nhà ngủ thêm ba ngày cho rồi?
Sau đó tôi loại bỏ giùm họ một vài lựa chọn: “Nếu đi thả lỏng thể xác và tinh thần, Tây Tạng với Tân Cương gì đó đừng đi nữa; nếu không muốn mua sắm, Đài Loan, Hồng Kông cũng đừng đi; Nếu muốn yên tĩnh một chút, Vân Nam, Hải Nam cũng đừng đi…”
Cuối cùng Chiêu Tài liên tục kháng nghị: “Haiz! Em nói thế thì chỗ nào cũng khỏi đi!”
“Đương nhiên không phải! Anh chị có thể đến vài thị trấn nhỏ ở Giang Nam đi dạo, lại không được thì đi Chiết Giang, Hàng Châu mấy chỗ linh tinh cũng là lựa chọn rất tốt.” Tôi nói.
Cuối cùng Chiêu Tài và lão Triệu nhất trí quyết định đi Chiết Giang thăm thú, dù sao thắng cảnh cấp quốc gia ở đó rất nhiều, đặc biệt là Tây Hồ, hồ Thiên Đảo, núi Nhạn Đãng Sơn linh tinh này…
Haiz… Nói đến tôi cũng muốn đi, nhưng đời này tôi lại như không có số ra ngoài du lịch, lúc có việc làm thì không có thời gian, lúc có thời gian tôi lại không muốn chi tiền, cơ hội nào, vận mệnh đó mà…
Cơm nước xong, tôi và Đinh Nhất lái xe về nhà, ai ngờ vừa mới dừng xe thì nhận được điện thoại của chú Lê. Chú ấy bảo sáng mai chúng tôi đến nhà chú ấy một chuyến, nói là muốn dắt chúng tôi đi du lịch.
Tôi nghe thế hừ lạnh một tiếng: “Shit, chắc là lại nhận việc gì đó rồi ạ?”
Chú Lê cười hô hô trong điện thoại: “Là có việc, nhưng cũng có thể đưa bọn cháu đi du lịch, hai bên đều không bỏ lỡ.”
Tôi nghe là biết không chừng chỗ lần này đi là một danh lam thắng cảnh, bèn cười nói: “Được, sáng mai chúng cháu sẽ qua, nếu không thể đi du lịch vậy chú tự bỏ tiền túi ra mời hai chúng cháu đi chơi đó nhé!”
Sáng bảnh hôm sau, tôi và Đinh Nhất ăn sáng xong thì vội vàng chạy tới nhà chú Lê. Vừa vào cửa đã nhìn thấy chú Lê đang đội một cái mũ chả ra sao soi trái soi phải.
Vừa thấy chúng tôi tới liền cười nói với chúng tôi: “Mau nhìn giúp chú xem, chú đội cái mũ này thế nào? Đây là được người ta tặng lúc chú đi Hải Nam đó?”
Tôi nhìn kiểu dáng cái mũ này sợ là ít ra cũng phải có lịch sử mười mấy năm rồi! Chú Lê thấy hai đứa chúng tôi chỉ cười không bình luận thì trầm mặt, sau đó lột mũ xuống bảo: “Xem ra không đẹp lắm, không được, chú phải về phòng tìm lại, xem xem còn có cái mũ khác hay không.”
Tôi thấy ông già chết tiệt này lại muốn về phòng tìm mũ bèn vội gọi lại: “Ấy? Chú Lê! Chúng cháu đều tới rồi, nói chuyện chính trước đã chứ! Chuyện mũ miện này xong cháu sẽ tư vấn cho chú…”
Chú Lê vừa nghe tôi nói vậy thì vỗ bộp phát vào gáy bảo: “Coi trí nhớ của chú này, sao lại quên mất chuyện chính chứ!” Nói xong chú cầm một tập hồ sơ trên bàn đá trong sân đưa cho tôi: “Tự mình xem đi, chú vào tìm mũ!”
Tôi bất đắc dĩ nhận tập hồ sơ, đi đến bên bàn đá chậm rãi ngồi xuống. Mở ra xem, hoá ra ông già này làm màu như vậy là vì lần này chúng tôi phải đi hồ Thiên Đảo đây mà!
Hồ Thiên Đảo này là thắng cảnh quốc gia cấp 5A, tuy tôi chưa từng đến, nhưng nghe nói phong cảnh tú lệ, là một nơi giải sầu rất tuyệt, tối qua tôi còn đề cử cho bọn lão Triệu đi chứ đâu.