Người Tìm Xác

Chương 543



Khi tôi chạm vào khung hình, đầu tôi lại ong lên cảm giác quen thuộc, xem ra Mã Bình Xuyên cuối cùng vẫn chết rồi!

Thẩm Lan thấy tôi cầm khung hình lên thì hơi ngại:2“Đây là bức ảnh lần duy nhất anh ấy đưa tôi đi khám thai, khi anh ấy nhìn thấy tấm ảnh siêu âm này đã rất xúc động, sau đó còn muốn rửa nó thành5ảnh cho vào khung hình…”

Hóa ra là ảnh siêu âm thai! Bảo sao lại đen xì như vậy, xem ra Mã Bình Xuyên khi còn sống không yên tâm nhất chính là đứa con còn6chưa chào đời của mình! Tôi cầm khung hình, cố gắng cảm nhận tàn hồn của Mã Bình Xuyên…

Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, nhưng tôi có thể chắc chắn5người này là một cảnh sát tốt, trong ký ức của anh, dường như toàn bộ trí óc đều đặt vào việc phá án.

Đặc biệt là bản án cuối cùng khi anh còn sống, có3thể nói là dốc hết tâm huyết ra điều tra… Vụ án kia xảy ra vào bảy năm trước, lúc đó đột nhiên xuất hiện một công ty góp vốn, theo công bố thì ông chủ là doanh nhân người Hồng Kông, bây giờ đang phát hành cổ phiếu lần đầu.

Bởi vì đây là lần kêu gọi vốn đầu tiên nên công ty này lúc đó tuyên bố chỉ cần mua cổ phiếu phát hành lần đầu, khi công ty chính thức ra thị trường một cổ có thể thành ba cổ, hơn nữa mỗi tháng đều có hoa hồng kếch xù.

Mới đầu người đầu tư cũng rất cẩn thận, đa phần đều giữ thái độ chờ đợi. Sau đó công ty này công bố đã mua một mảnh đất và cho thiết kế đầu tư một nhà máy cỡ lớn hơn trăm triệu.

Lần này đã khiến lãnh đạo phòng thương mại thành phố để ý, đồng thời nhiều lần giúp bọn họ công khai thổi phồng trắng trợn. Người dân thấy công ty này hợp tác với nhà nước, nên chắc chắn không phải lừa đảo! Thế là nhộn nhịp đi mua cổ phiếu lần đầu.

Lúc mới đầu chia hoa hồng rất cao, điều này khiến mọi người đều nhao nhao dốc hết tài sản của mình đầu tư vào đó, số tiền này giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn!

Lúc đó công ty hứa hẹn sau Tết Nguyên Đán sẽ đưa công ty ra thị trường tại Hồng Kông, những người mua cổ phiếu lần đầu vẫn sẽ mua một được ba, điều này khiến không ít người muốn chiếm lấy chiếc ghế trên chuyến xe cuối cùng này.

Nhưng đáng tiếc, giấc mơ phát tài của những người này nhanh chóng tan vỡ, đến Tết Nguyên Đán, thị trường chứng khoán bên Hồng Kông không hề có dấu hiệu gì của loại cổ phiếu đó lên sàn.

Một số người đến tổng bộ công ty nghe ngóng, kết quả đến nơi đã vườn không nhà trống. Những nhà đầu tư thấp thỏm tìm đến lãnh đạo thành phố, mới kinh hãi phát hiện lãnh đạo thành phố cũng bị lừa!

Đúng là lúc trước công ty này có mua mảnh đất kia, nhưng bọn họ đã dùng mảnh đất đó để thế chấp ngân hàng, vay ba trăm triệu thành lập quỹ tài chính! Bây giờ bọn họ chạy mất, ngân hàng chỉ còn lại một mảnh đất trống, đừng nói ba trăm triệu, có bán ba mươi triệu cũng chẳng ai muốn mua!

Sự tình vỡ lở ra, lúc đó dường như toàn thành phố đều chịu ảnh hưởng, chỉ cần kéo một người trên phố lại hỏi thăm, không họ hàng thì cũng có bạn bè nhiều ít đầu tư vào cổ phiếu lần đầu này.

Vì chuyện này, phó Thị trưởng phụ trách kinh tế lúc bấy giờ bị cách chức, thiếu chút nữa là bị khai trừ công chức. Vụ án này đã khiến nhiều người bị lừa gạt rất thê thảm! Mã Bình Xuyên lúc đấy cũng không dám về nhà, vì rất nhiều người bị hại biết anh ấy là người chịu trách nhiệm chính trong vụ án lần này, ngày ngày ngồi dưới nhà chờ, muốn nghe ngóng tiến triển của vụ án.

Lúc Mã Bình Xuyên tiếp nhận vụ án cũng không có manh mối gì nhiều, người phụ trách chính đã chuồn từ lâu, chỉ bắt được vài nhân viên nhỏ. Nhưng người ta chỉ làm công ăn lương, ý của nội bộ tập đoàn họ cũng không biết gì, hơn nữa chính họ cũng mua không ít cổ phiếu này!

Điều tra dòng tiền thì phát hiện số tiền này vẫn chảy về tài khoản của một tổ chức từ thiện nước ngoài. Cảnh sát cũng từng gửi công điện cho đối phương, hy vọng họ có thể đóng băng số tiền này.

Nhưng đối phương cũng lập tức dùng văn kiện trả lời không thể làm như vậy, vì khoản tiền này là có người gửi cho họ để làm từ thiện, họ không có quyền đóng băng, cảnh sát Trung Quốc càng không có quyền yêu cầu đóng băng.

Nói thẳng ra, tiền đã vào tài khoản của người ta, muốn lấy về thì chắc chắn là không thể, hơn nữa cảnh sát Trung Quốc cũng không có thẩm quyền giám định khoản tiền này tiếp theo sẽ chuyển đến đâu, tóm lại chính là ném một cái bánh bao vào ổ sói, muốn lấy về thì không có cửa!

Mã Bình Xuyên nhìn những người thành kẻ trắng tay chỉ trong một đêm, táng gia bại sản, thì lòng rất sốt ruột, nhưng bây giờ người không bắt được, tiền cũng không thể thu hồi. Không ngờ đương lúc lòng nóng như lửa đốt, phía công an lại đột nhiên nhận được tin tình báo từ một gián điệp ngầm.

Nghe nói mấy ngày trước có mấy người từng liên lạc với một người chuyên buôn lậu, muốn hắn giúp đưa mấy người từ cảng Thiên Tân đi, tiền công rất cao. Theo như nguồn tin của Mã Bình Xuyên miêu tả, rất giống những kẻ phụ trách công ty đang lẩn trốn kia.

Lúc đó Mã Bình Xuyên cảm giác đây chắc chắn là chúng, mặc dù trước đó chúng đã chuyển tiền đi, nhưng người thì sao dễ dàng xuất cảnh như vậy được? Cho nên bọn chúng chưa đi được, vẫn đang trốn ở đâu đấy, sau đó tùy thời cơ sẽ chạy đến Thiên Tân trước, rồi nghĩ cách lên thuyền trốn ra vùng biển quốc tế.

Thế là Mã Bình Xuyên lập tức bắt đầu bố trí kế hoạch hành động, định bắt gọn đám người này lại. Nhưng không ngờ trước khi hành động lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn….

Vốn có một người bị hại họ Trần một mực ngồi chờ ở cổng cục cảnh sát, vừa thấy bọn Mã Bình Xuyên tối nay đột nhiên có hành động, liền giữ bọn họ lại hỏi có phải bắt được những kẻ lừa gạt rồi không.

Nhưng lúc này Mã Bình Xuyên đang vội, làm gì có thời gian giải thích với anh ta, nên chỉ bảo anh ta cứ về nhà chờ tin. Nhưng người bị hại họ Trần này không những không đi, còn liên tục lôi kéo quần áo Mã Bình Xuyên, bảo anh phải cho hắn một câu trả lời trong hôm nay!

Lúc đó Mã Bình Xuyên tức giật quát: “Mẹ nó, bỏ tay ra! Bây giờ anh ở đây lôi kéo tôi thì được gì? Lúc trước nếu không phải anh tham tiền thì đâu có bị mắc lừa? Với loại người như anh, lần này có lấy được tiền về thì lần sau vẫn sẽ bị mắc lừa thôi! Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau đừng đến đây ngồi chờ nữa! Nếu không tôi sẽ lấy lý do ảnh hưởng công vụ lôi anh đi đấy!”

Lúc đó Mã Bình Xuyên đang vội, nói mấy câu rồi vội đi, nhưng anh ta không ngờ người họ Trần này vốn bị bệnh trầm cảm, bây giờ bị lừa đến táng gia bại sản, còn bị mấy câu nói của Mã Bình Xuyên đâm thêm một đao, quay về nhà đã nhảy lầu tự sát!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv