Người Tìm Xác

Chương 531



Tôi nhìn ảnh chụp Sarah, sắp xếp lại một vài suy nghĩ, bây giờ xem ra, nguyên nhân gây ra chuyện chính là năm đó ở trong phòng này đã xảy ra chuyện khiến2người khác phẫn nộ, mà cuối cùng lại làm cho hai mẹ con phải tử vong.

“Có lẽ là người mẹ vì phẫn nộ nên hóa thành lệ quỷ, lúc này mới làm hai người5kia vào phòng lúc buổi tối biến mất!” Tôi phân tích.

Chú Lê nghe phân tích của tôi thì lắc đầu nói: “Không đúng, nếu như lời cháu nói, vậy người mẹ phải chết ở6đây mới đúng, nhưng cô ta lại không chết trong phòng này! Lại nói, tại sao phải đợi qua mấy chục năm mới báo thù? Mà lúc trước lại êm đẹp không có việc5gì?”

Chú Lê nói không phải không có đạo lý, nhất định là có thứ gì đó kích hoạt oán niệm trả thù của lệ quỷ, lúc này mới làm cho ông cụ người Đức3và cô phục vụ mất tích. Chỉ tiếc là không có thi thể, tôi căn bản không biết rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì trong phòng này, tựa như Bruno cũng không biết năm đó ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì…

Lúc này tôi nhớ ra Bruno đã từng nghe được tiếng khóc, hình như rất giống tiếng mà đêm qua tôi nghe thấy, vì thế tôi nhấc điện thoại trong phòng lên gọi cho chị Bạch, hỏi chị hiện tại trong trang viên có cô bé nào vào ở không?

Chị Bạch nghe xong vẻ mặt mờ mịt nói: “Bây giờ trong trang viên rượu không có khách đâu…”

“Vậy con cái của nhóm công nhân có ở trong trang viên không?”

Chị Bạch nói khẳng định: “Chắc chắn không có, bởi vì trang viên của bọn chị có quy định, công nhân không thể đưa con tới đây.”

Tôi nghe thế thì lòng nặng trĩu, vậy tiếng khóc tôi nghe thấy đêm qua là của ai? Chẳng lẽ là Sarah ư? Nhưng cho dù là chú Lê hay là tôi, đều không cảm nhận được trong phòng có lệ quỷ hay âm hồn mà!

Trước hết ông cụ người Đức mất tích đã từng là một người trong nhánh quân Đức kia, ông ta chết có thể là lệ quỷ trả thù hay không? Nhưng còn Emma là người sinh sau năm 80, cô ấy không thể nào tham gia cuộc chiến tranh kia, nếu là oan hồn lấy mạng đáng lý ra cũng không bắt cô ấy chứ?!

Tôi nói lại suy nghĩ của mình với chú Lê, chú ấy lại xua tay: “Không, oán khí của lệ quỷ tới một trình độ nhất định cũng đã không còn ý thức, chỉ biết giết người không phân biệt… Người thường gặp phải là chết chắc không thể nghi ngờ.”

Tôi nghe mà lạnh cả người, sau đó nhìn xung quanh nói: “Không bằng bây giờ chúng ta đi đi thôi! Cháu thấy mặt trời chắc sắp xuống núi rồi.”

Chú Lê nhìn thoáng qua thời gian: “Ừ, khi chuyện còn chưa được làm rõ hoàn toàn, chúng ta vẫn nên đừng tuỳ tiện ở lại phòng này vào buổi tối.”

Lúc dùng cơm chiều, tôi kể lại ký ức của tàn hồn cảm nhận được trong cái tẩu thuốc cho chị Bạch, chị ấy nghe xong cũng rất đồng tình với bé Sarah, thật không ngờ một nơi xinh đẹp thế này mà cũng từng xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.

Tôi cười bảo: “Lâu đài rượu này có lịch sử trăm năm, có âm hồn gì đó cũng rất bình thường, nhưng liên tiếp hại chết hai người thì không bình thường!”

Chú Lê gật đầu nói: “Vốn dĩ có một hai âm hồn cũng bình thường, chỗ nào mà không có người chết chứ? Nhưng bây giờ ở đây lại không hề có chút âm khí nào, trái lại rất kỳ quái!”

Lúc này chị Bạch đột nhiên như nhớ ra điều gì, xoay người lấy trong túi ra một bức thư đưa sang cho chú Lê, chú mở ra nhìn rồi đưa lại bảo: “Tiếng Pháp sao chú đọc hiểu được!”

Lúc này chị Bạch mới nhớ ra chúng tôi đều không hiểu tiếng Pháp, hơi ngại nói: “Đây là thư trả lời của một phòng thí nghiệm gần đây về bột phấn màu đen mà sáng nay cháu gửi đi kiểm tra, kết quả thí nghiệm của bọn họ là bột phấn này giống với chất vô cơ trong tro cốt của con người, nhưng bị thiêu quá mức, nói cách khác nhiệt độ của ngọn lửa thiêu này cao hơn gấp mấy lần so với nhiệt độ hoả táng xác chết.”

“Tro cốt bị thiêu quá mức? Lửa gì mà nhiệt độ cao như vậy chứ?” Tôi khó hiểu nói.

Chú Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là nghiệp hỏa, chỉ có nghiệp hỏa địa ngục mới có thể thiêu một người chỉ còn lại có một ít bột phấn màu đen, hơn nữa nghe nói nghiệp hỏa địa ngục có thể thiêu hủy tất cả, bao gồm linh hồn của con người…”

Tôi nghe thế giật mình: “Trâu bò vậy à! Nhưng ở đây thì lấy đâu ra nghiệp hỏa địa ngục chứ?”

Chú Lê cũng lắc đầu nói không biết, rốt cuộc thứ này cũng không phải nói có là có, hơn nữa còn ở trên đất Pháp, nếu thực sự có, vậy cũng là bị thứ gì đó đến từ địa ngục dẫn tới.

Buổi tối quay về phòng, tôi cẩn thận xem hình chụp trên điện thoại, muốn xem có thể nhìn ra vấn đề gì từ đó hay không, nhưng lật tới lật lui cũng không phát hiện đầu mối mới.

Nếu ông cụ người Đức kia và cô phục vụ Emma đúng là bị nghiệp hỏa địa ngục gì đó thiêu, vậy nhất định là cái rắm cũng không để lại! Cho nên cũng đừng trông cậy vào việc tìm được tàn hồn của hai người họ.

Đinh Nhất thấy tôi có vẻ bực bội, bèn cầm lấy điện thoại trong tay tôi nhìn thử rồi nói: “Chỉ ở đây xem ảnh chụp có ích gì đâu? Cuối cùng không phải cậu cũng cần dùng tay…”

Anh ta nói một nửa thì dừng lại, sau đó chỉ vào tấm hình chụp hộp nhạc bên cạnh đầu giường: “Cậu xem bức ảnh này có phải có vấn đề gì không?”

Anh ta không nói tôi còn không cảm thấy, bây giờ nhìn lại, hộp nhạc trong ảnh như bị một tầng sương mờ bao phủ, nhưng lúc trước ở trong phòng, chúng tôi nhìn bằng mắt thường lại không hề nhìn thấy gì.

“Thế này là thế nào?” Tôi hỏi Đinh Nhất với vẻ khó hiểu.

Anh ta lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, có điều thoạt nhìn chắc là trong đó có gì rồi… Nếu không bây giờ chúng ta đi hỏi sư phụ tôi xem?”

Vì thế nửa đêm hai người đi gõ cửa phòng chú Lê, lão già này đang ngủ say thì bị chúng tôi đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đã trễ thế này hai đứa lại làm chuyện xấu gì thế?”

Tôi vội giơ di động lên nói với chú: “Chú Lê, chú nhìn xem này bức ảnh có vấn đề gì không?”

Chú Lê dụi dụi mắt nhìn kỹ, tiếp theo sắc mặt nặng nề hỏi: “Cái hộp nhỏ này dùng làm gì?”

“Chắc là hộp nhạc…” Tôi lờ mờ nói.

Chú Lê lập tức cầm lấy điện thoại nhìn lại cẩn thận một lát, mới trầm giọng nói: “Sương mù trong này rất kỳ quái, lúc ban ngày rõ ràng chúng ta đều không hề nhìn thấy!”

Tôi nói luôn: “Đâu chỉ thế! Lúc ban ngày bức ảnh này vẫn bình thường, nhưng vừa rồi cháu xem thì nó mới biến thành như vậy!”

Lúc sau chú Lê nói với hai chúng tôi: “Các cháu về phòng trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói, thứ này không đơn giản, các cháu cũng không được thiếu cảnh giác, biết chưa?”

Tôi biết chú Lê sợ buổi tối chúng tôi lén chạy đến căn phòng kia nên mới nói như vậy. Nhưng chúng tôi cũng không ngốc, cho dù lòng hiếu kỳ có lớn cách mấy cũng không thể lấy mạng của mình ra đùa.

Vì thế tôi nói với chú: “Yên tâm đi chú Lê, buổi tối chúng cháu sẽ không tùy tiện vào căn phòng kia đâu.”

Sau đó chúng tôi trở về phòng ngủ, một đêm không mộng mị… Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại trong phòng đánh thức, nhìn thời gian còn chưa đến giờ cơm mà, sao hôm nay chị Bạch gọi điện thoại cho chúng tôi sớm vậy chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv