Người Tìm Xác

Chương 507



Nhưng mấy công nhân trên tầng sáu lại thề rằng họ không hề nhìn nhầm, cũng không nghe nhầm, vừa rồi thực sự đã có tiếng chuông báo cháy vang lên…

Lúc này, có một công nhân vô tình sờ lên mũi và2giật mình phát hiện, bên trong mũi mình có tro đen xám, giống như vừa chạy ra từ đám cháy vậy.

Đội trưởng Vương tức tốc dẫn theo ba mươi người trong đội của mình lên tầng sáu xem thử, ông ta không5tin giữa ban ngày ban mặt mà có thể gặp ma được? Đám người bọn họ lên tầng sáu kiểm tra thì thấy nơi này cũng tồi tàn y hệt các tầng khác.

Đầu tiên, đội trưởng Vương nhìn xung quanh xem thử,6sau đó cho người đi kiểm tra từng phòng một, nhưng đúng vào lúc này, ông ta bỗng ngửi thấy một mùi khét lẹt.

“Mùi gì thế? Không phải có chỗ nào bị cháy rồi đấy chứ?” Một người thợ lo lắng nói.

Nghe5anh ta nói vậy, những người còn lại cũng đều nhao nhao lên nói mình cũng ngửi thấy mùi khét! Cuối cùng vì sự an toàn, họ vẫn gọi 119 đến. Nhưng khi cảnh sát phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra3một lượt toàn bộ tầng sáu lại không phát hiện ra chỗ nào bị cháy cả.

Cuối cùng, đội trưởng Vương và bên phòng cháy chữa cháy thương lượng với nhau, chỉ có thể tạm thời ngắt nguồn điện…

Lúc đó, bên phòng cháy chữa cháy có một trung đội trưởng, anh ta nghe nói tòa nhà này có cháy nên đi theo tới. Anh ta nói cho đội trưởng Vương biết, mười một năm trước tòa nhà này từng có cháy lớn, làm chết hơn mười người và bị thương hơn bốn mươi người!

Ngô Khải Công là người ngoài nên không biết lúc trước trong tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đội trưởng Vương thì khác, ông ta là người sinh sống ở đây nên có thể cho người nghe ngóng được nhiều tin tức.

Nghe vị trung đội trưởng kia nói xong, lòng ông ta nặng nề, biết ngay là không thể nhận làm việc này rồi! Ông ta lập tức liên hệ với lãnh đạo của công ty và kể cho giám đốc nghe mọi chuyện từ đầu chí cuối. Cuối cùng, giám đốc ra quyết định không nhận vụ làm ăn này nữa.

Giám đốc đã tính toán kỹ rồi, tuy bây giờ không nhận làm nữa sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng, nhưng nếu cứ tiếp tục làm, một khi xảy ra thương vong cho công nhân thì đến lúc đó không chỉ phải bồi thường mỗi tiền vi phạm hợp đồng thôi đâu.

Hiện giờ trong hợp đồng có ghi rõ điều khoản, nếu trong lúc làm việc mà công nhân xuất hiện sai lầm, dẫn đến thương vong ngoài ý muốn thì trách nhiệm đều thuộc về phía công ty sửa chữa, vì thế mà bên công ty sửa chữa sẽ không mang tính mạng của con người ra mạo hiểm.

Lúc ấy, sau khi nghe xong thì Ngô Khải Công tỏ ra rất khinh thường, anh ta cảm thấy những người Hà Bắc này quá mê tín! Có chỗ đất nào mà không từng chôn người đâu? Không thể chỉ vì trước đó ở đây đã từng xảy ra chuyện chết người mà cho rằng có ma được! Anh ta thầm nghĩ, anh không làm thì sẽ có người khác làm thôi! Thế là anh ta lập tức liên hệ với mấy công ty sửa chữa khác.

Nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại vượt quá dự liệu, chẳng có một công ty sửa chữa nào dám nhận công trình này của anh ta cả!

Là ông chủ mỏ than đá ở Sơn Tây, anh ta thiếu gì chứ không thiếu tiền! Anh ta chi nhiều tiền thuê một đội thợ từ Sơn Tây đến làm việc, những công nhân này ở trực tiếp trong tòa nhà, vì dù sao bên trong có phòng, có thể dùng cho người ở được.

Vốn anh ta cho rằng như thế là giải quyết xong, nhưng Ngô Khải Công không ngờ được rằng, chuyện xảy ra sau đó làm anh ta mỗi lần nhớ tới đều ớn lạnh cả người…

Lúc ấy Ngô Khải Công đưa đội thợ sửa chữa này đến tòa nhà và giao bản vẽ thiết kế lúc trước cho người phụ trách đội thợ, sau đó anh ta đi Quảng Đông để mua sắm các loại đồ điện dùng trong khách sạn, ba ngày sau mới trở lại.

Lúc trở về, Ngô Khải Công còn đưa cả mấy người quản lý trong công ty đến tòa nhà, muốn xem thử tiến độ ở khách sạn đã làm đến đâu rồi, nhưng khi đến cửa tòa nhà, anh ta phát hiện bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc ấy Ngô Khải Công rất không vui, anh ta lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách đội thợ sửa chữa, định chất vấn thế này là thế nào? Nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà bên kia không nhận, cuối cùng còn trực tiếp tắt máy!

Ngô Khải Công rất tức giận! Chẳng lẽ đội thợ mình gọi từ quê lên cũng bỏ đi luôn rồi? Nhưng ngẫm lại, anh ta thấy không thể có khả năng này! Nếu đối phương không muốn làm thì ít nhất cũng phải gọi điện báo cho mình biết một tiếng chứ! Không thể nào cứ thế mà bỏ đi được! Thế là anh ta dẫn theo mấy quản lý cùng đi vào tòa nhà…

Họ vào trong xem xét thì thấy tường ở tầng một đều đã được cạo hết lớp sơn cũ và có một số công trình cũ đã được phá hủy, như thế này rõ ràng là đội thợ sửa chữa đã bắt đầu làm việc. Nhưng họ đi tìm khắp các tầng, tìm trong cả các phòng mà vẫn không phát hiện một bóng người nào.

Đội thợ này có tất cả hơn hai mươi người, hẳn là đều sinh hoạt ở tầng một, nhưng nhìn tình hình ở tầng một thì có lẽ họ sẽ dọn dẹp tầng này trước, thế thì rất có thể bọn họ sẽ chọn sinh hoạt ở một tầng nào đó.

Đám người Ngô Khải Công đi vào thang máy lên thẳng tầng bảy, định tìm từ trên xuống dưới. Lúc này một vị quản lý trong công ty đi vào thang máy, sau đó ấn nút lên tầng bảy, chờ mọi người đi vào thang máy xong, cửa thang máy từ từ đóng lại, bắt đầu lên cao.

Lúc này, Ngô Khải Công đã thấy hơi đau đầu, anh ta không ngờ rằng mọi chuyện lại kẹt ở khâu sửa chữa tòa nhà! Thế nên anh ta cũng hơi bực bội nhéo nhéo giữa lông mày, tiếng đinh vang lên, cửa thang máy mở ra. Anh ta không hề nghĩ ngợi mà định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên anh ta nghe thấy một người quản lý ở bên trong nói: “Sao lại là tầng sáu?”

Ngô Khải Công nghe thế thì lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài thang máy, đúng là tầng sáu thật! Lòng anh ta trùng xuống, chẳng lẽ có người gọi thang máy ở tầng sáu? Nhưng hành lang bên ngoài đen ngòm, làm gì có ai đứng gọi thang máy đâu?

Mấy người trong thang máy quay ra liếc nhìn nhau, hơi lo lắng, trong đó có một nữ nhân viên run giọng nói: “Tổng giám đốc Ngô, hay là chúng ta trở về gọi thêm nhiều người đến đã!”

Ngô Khải Công nhìn hành lang tối om trước mặt cũng cảm thấy sợ, bản năng mách bảo anh ta mau rời khỏi đây. Nhưng đây là tiền của mình, bây giờ cũng gần đến ngày phải khai trương rồi! Nếu không sửa chữa lại thì sẽ làm trễ ngày khai trương mất.

Thế là anh ta cắn răng, lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, là người đầu tiên đi ra ngoài. Mấy quản lý trong thang máy thấy ông chủ đi ra thì cũng không thể đứng ở trong được, mỗi người đành phải lấy điện thoại ra rồi đi theo Ngô Khải Công.

Vừa bước chân vào hành lang tầng sáu, Ngô Khải Công đã ngửi thấy mùi khét, phản ứng đầu tiên của anh ta khi đó nghĩ rằng có chỗ nào đó bị cháy rồi. Anh ra vội quay lại nói với nhân viên ở phía sau: “Mau gọi 119, có thể là bị cháy ở đâu đó rồi!”

Nữ nhân viên lúc trước đề nghị rời khỏi vội bấm 119, điện thoại kết nối, nữ nhân viên vừa nói ra địa chỉ bị cháy thì đầu dây bên kia hơi khựng lại một chút, sau đó mới vội vàng nói: “Xe cứu hỏa sẽ đến ngay!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv