“Phía trước nhất định là có thứ gì đó gây nhiễu kim la bàn, mọi người cẩn thận chút.” Chú Lê trầm giọng nói.
Chúng tôi tiếp tục đi lên trước một quãng, quả nhiên là đến một khu vực khá trống trải, chỗ này được con người mở rộng ra thành một không gian rất lớn, vì2trong này không có ánh lửa nên chúng tôi không thấy rõ tình hình trong động thế nào.
Đinh Nhất đi đằng trước, anh ta rọi đèn pin vào trong động, đột nhiên, một bóng người xuất hiện nơi ánh sáng chiếu qua! Bởi vì Đinh Nhất chỉ dùng đèn pin đảo nên tốc độ rất nhanh, nhưng5chúng tôi đều thấy rõ cả.
“Đó là thứ gì?” Tôi hơi kinh hoảng nói.
Đinh Nhất bên cạnh tôi lạnh lùng nói: “Người, chỉ không biết là người sống hay người chết…”
Nghe anh ta nói vậy, tôi chợt cảm thấy da đầu tê dại, tuy bây giờ không phải chỉ có một mình tôi đứng giữa bóng tối,6nhưng dù chỉ nhìn thấp thoáng bóng người vừa rồi thôi, tôi lại thấy rõ gã đó đứng ở đâu!
Tại nơi như vậy, xác suất có thể gặp được người sống chắc chắn là cực kỳ nhỏ, trái lại xác suất gặp phải người chết rồi mà có thể tự đứng dậy lại lớn hơn… Nghĩ đến5đây, tôi vội sờ răng thú ở trước ngực, may mắn nó còn treo trước ngực, như vậy ít nhiều có thể làm tôi yên tâm hơn.
Lúc này, La Hải cẩn thận tìm kiếm ở hai bên vách động, theo kinh nghiệm trước đó của anh ta, nhất định là có cơ quan nào đó có thể3mở “thiết bị chiếu sáng” ở đây.
Quả nhiên, không bao lâu anh đã tìm được một khe lõm khảm ở trên vách động, thứ bên trong giống với dầu hoả trong những tảng đá bên ngoài kia, vì thế anh lấy diêm ở chỗ chú Lê để châm lửa…
Ngay lập tức, một tia lửa vút dọc theo vách động, rồi thấy mấy chục cây đèn dầu trong động đột nhiên sáng lên, soi bên trong sáng trưng. Mà đồng thời, bóng người lúc nãy xuất hiện trong ánh đèn pin thình lình đứng lù lù ở chỗ cách chúng tôi chưa tới mười mét.
Xem trang phục của người nọ, hẳn là đàn ông của triều đại nhà Thanh, một bím tóc dài sau đầu rũ xuống hông. Tôi nhìn kỹ, phát hiện quần áo của người này cực kỳ quen mắt, nhìn dáng người sao giống Phúc công công tâm phúc của Cách cách thế?
“Phúc công công…” Tôi lẩm bẩm nói.
Chú Lê nghe thấy thì khẽ hỏi tôi: “Cháu nói đây là tên thái giám kia à?”
Tôi gật đầu: “Nhìn bóng dáng và cách ăn mặc rất giống.”
Đinh Nhất nghe thế thì bảo chúng tôi đừng cử động, tự anh ta lên trước xem thử… Nhưng với khoảng cách hiện giờ, tôi căn bản không cảm nhận được gì, vì thế bèn cẩn thận đi theo phía sau anh ta.
Tuy nhiên tôi và Đinh Nhất càng đi tới gần, tôi dần cảm thấy không thích hợp lắm! Với khoảng cách này không thể nào không cảm nhận được tàn hồn. Vì thế tôi quay sang nói với chú Lê: “Kỳ lạ, sao cháu không cảm nhận được gì cả?!”
Chú Lê nghe xong cũng lập tức đi tới, bởi vì thường thường lúc này đều sẽ không có chuyện hay ho gì, chú ấy và La Hải đi nhanh đuổi theo chúng tôi, sau đó cùng đi về phía vị Phúc công công kia…
Chờ chúng tôi đi đến gần, tôi bị dọa cho phải liên tục lùi về sau, đây là thứ gì vậy? Vẫn là người ư? Lão kia đã sớm là một cái thây khô, chỉ là không biết cằm của ông ta đã bị ai cắt mất, còn trước người lại đặt một cây đèn dầu kỳ quái.
Đèn dầu này nhìn thì như là để chiếu sáng, nhưng thực tế lại là để thiêu cái cằm của thi thể, mà dầu để thắp ngọn đèn này lại chảy ra từ giữa cằm của thi thể… Hình ảnh này cực kỳ kỳ lạ và kinh dị, làm người nhìn có cảm giác không rét mà run.
Chú Lê cũng nhịn không được phải nói: “Chỉ có loài động vật như con người mới có thể đối xử tàn nhẫn như thế với đồng loại thôi…”
“Tại sao cháu không cảm giác được gì cả?” Tôi thấy kỳ quái.
Chú Lê cẩn thận nhìn ngọn đèn dầu trên mặt đất và nói: “Đèn dầu này không đơn giản, nhìn như bình thường, nhưng nó lại là một ngọn đèn đốt hồn. Người xưa thường nói cằm ngắn tất là người mệnh ngắn, nhưng nếu cắt bỏ cằm của người sống sau đó lại để đèn này nướng bên dưới, thì có thể thiêu đốt hồn phách gần như không còn… Xem ra người này chắc hẳn đã chịu tội ác tày trời, bằng không đã chẳng phải gánh hình phạt tàn khốc như thế…”
“Chú nói xem, ông ta có phải bị người ta cắt mất cằm khi còn sống không? Vậy sao ông ta có thể đứng yên ở đây như vậy, lúc thân thể con người bị đau đớn, cho dù sức nhẫn nại mạnh tới đâu cũng không thể nào cứ đứng mãi mà không nhúc nhích!” Tôi mang vẻ mặt khó tin nói.
Chú Lê thấy tôi không tin, bèn chỉ dưới chân thi thể: “Ở đó nhất định có huyền cơ mới làm thi thể thẳng tắp không ngã.”
Lúc này La Hải cũng nói với tôi: “Cậu xem giày trên chân của thi thể rất cao, cho dù là giày của người xưa và người hiện đại chúng ta không giống nhau, nhưng cũng không thể cao đến độ này! Nếu tôi không đoán sai, hai chân của ông ta đã bị hai cây đinh dài đóng vào đất từ trước! Cậu nhìn kỹ ống quần của ông ta đi, bên trong nhất định cũng có ống sắt cố định khớp xương, như thế mới làm ông ta trông giống như đứng thẳng ở đấy.”
Tôi nghe mà líu cả lưỡi, nếu những cơ quan đó đều được đóng vào khớp xương lúc ông ta còn sống, sau đó lại để ông ta chầm chậm bị ngọn đèn dầu trên đất này thiêu chết, vậy quá trình này không khỏi quá mức tàn nhẫn và giày vò ư?
Bây giờ nhìn lại khuôn mặt của thi thể, tuy đã thành một cái thây khô, nhưng vẫn nhận ra được vẻ mặt dày vò của ông ta trước khi chết, còn có hướng mà đôi mắt ông ta nhìn về…
Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta, phát hiện phía đối diện ông ta có một quan tài đen kỳ lạ! Cả cái quan tài này đen nhánh, nên ở chỗ ánh sáng yếu rất khó phát hiện ra ngay. Thoạt nhìn, có cảm giác chất liệu của quan tài này không giống như làm bằng gỗ, mà giống như bằng kim loại.
“Quan tài sắt?” Tôi nghi ngờ nói.
La Hải lập tức lắc đầu: “Không phải, đầu tiên là màu sắc không giống, còn nữa, bất kể là quan tài sắt hay quan tài đồng thì ở hoàn cảnh ẩm ướt như vậy không thể nào không rỉ sét! Còn nhớ quan tài máu chắn đường lúc nãy không? Chắc hẳn là quan tài gỗ truyền thống, nhưng bởi vì lượng nước ở cả trong và ngoài đều rất lớn, cho nên mới mọc rêu đầy giống như máu chảy như thế.”
Tôi nghe La Hải nói thì cực kỳ tò mò, trong quá khứ có thể có kim loại gì không bị rỉ sét chứ? Hoặc nó đúng là kim loại ư? Nghĩ đến đây, tôi tìm kiếm xung quanh, muốn tìm hòn đá nhỏ gì đó dưới đất, kết quả tìm nửa ngày lại phát hiện mặt đất ở đây cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa còn từng được mài giũa cẩn thận, quả thực có thể so sánh với nền đá cẩm thạch bây giờ!
Đinh Nhất thấy tôi dáo da dáo dác nhìn lung tung bèn hỏi: “Cậu tìm cái gì đấy?”
“Tôi muốn tìm một hòn đá nhỏ ném vào quan tài kia để nghe thử, như vậy là biết nó có phải kim loại hay không!”
La Hải vừa nghe vội ngăn cản tôi: “Ông tổ của tôi ơi, có thể đừng làm bậy được không hả! Đừng để làm sao mà cậu nghe thì không được, lại gọi bà cô ở bên trong ra đây, đến lúc đó nếu chúng ta không xử lý được, vậy thì chỉ có thể ở lại chôn cùng cô ta thôi!”