Người Tìm Xác

Chương 462



Khi đi qua phòng trực ở tầng một, Bạch Hạo Vũ hy vọng sẽ được cô Lưu hỏi một câu, nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn rồi lại tiếp tục cúi xuống xem tiểu thuyết.

Phó Vĩ Thần dẫn Bạch Hạo Vũ đến phòng thể dục, khi cả hai bước qua cửa, Bạch Hạo Vũ đột2nhiên sống chết tóm lấy khung cửa không chịu buông ra, dù nói thế nào cũng không muốn đi vào trong!

Phó Vĩ Thần bèn nhấc chân đá một cú vào mạn sườn của Bạch Hạo Vũ, vì quá đau đớn nên Bạch Hạo Vũ buông lỏng tay ra, ngay sau đó nó bị Phó Vĩ Thần túm tóc, kéo5vào trong phòng thể dục.

Phó Vĩ Thần đóng sầm cánh cửa phòng thể dục lại, rồi khóa trái từ bên trong.

“Ông! Ông không sợ tôi báo cảnh sát à?” Bạch Hạo Vũ hỏi mà giọng run rẩy.

Phó Vĩ Thần nói với giọng ngang tàng: “Mày có thể thử xem, nói cho mày biết, mày không phải là đứa đầu6tiên bị tao chơi đâu, cũng không phải đứa cuối cùng. Đã tới đây thì ngoan ngoãn nghe theo lời tao đi, đến lúc tao chơi chán thì sẽ nói với gia đình rằng mày đã biết hối cải, đến lúc đó hai chúng ta ai đi đường người nấy! Còn nếu mày không nghe lời… Tao sẽ có5cách xử lý mày, đến lúc đó tao muốn chơi mày thế nào thì chơi, nhưng mày sẽ rất thảm đấy. Tao nói những lời này không phải để hù dọa đâu, tao chỉ muốn cho mày nhìn rõ mày nên làm thế nào mới là lựa chọn chính xác.”

Bạch Hạo Vũ run rẩy, hai tay siết chặt lại3thành nắm đấm, nó thật sự hối hận vì sao ở lần đầu tiên không chống cự quyết liệt? Cho dù bị lão đánh gần chết thì cũng còn tốt hơn sống kiểu hèn mọn như bây giờ.

Bên trong phòng thể dục có rất nhiều tấm đệm đỡ cho học sinh, Phó Vĩ Thần lôi hai cái ra trải trên đất, sau đó lão túm tóc Bạch Hạo Vũ rồi ném lên đệm…

Phó Vĩ Thần thấy Bạch Hạo Vũ trừng mắt với mình thì cười khẩy: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mày nói xem có phải mày quá rẻ tiền không?”

Bạch Hạo Vũ chẳng nói câu nào, nó chỉ mở to đôi mắt vằn đầy những tia máu, nhìn trừng trừng Phó Vĩ Thần.

Phó Vĩ Thần bị Bạch Hạo Vũ nhìn như vậy thì cảm thấy khó chịu, lão tát nó một cái, sau đó lật người nó lại…

Bị tra tấn cả đêm khiến Bạch Hạo Vũ vô cùng mệt mỏi, lúc nó tỉnh dậy trong phòng thể dục thì đã chẳng còn bóng dáng của Phó Vĩ Thần đâu.

Bạch Hạo Vũ lê tấm thân đau xót về ký túc xá, từ những ánh mắt khác thường của người khác, nó biết dáng vẻ của mình bây giờ hẳn là rất thảm.

“Mặt cậu bị sao vậy?” Lý Thiên Lỗi vừa rời giường, nhìn thấy nó thì giật mình hỏi.

Bạch Hạo Vũ hé mở ra con mắt trái hơi sưng: “Sao?”

Lý Thiên Lỗi cầm cái gương trên bàn đưa tới trước mặt Bạch Hạo Vũ: “Cậu tự xem đi!”

Bạch Hạo Vũ nghi ngờ nhìn mình trong gương, mặt sưng vù như cái đầu heo… Vết này chắc chắn là do cái tát đêm qua tạo thành, Bạch Hạo Vũ tức giận nghĩ.

“Ông ta đánh cậu à?” Lý Thiên Lỗi hỏi dè dặt.

Bạch Hạo Vũ ngẩng phắt đầu nhìn Lý Thiên Lỗi, cái nhìn của nó làm Lý Thiên Lỗi sợ hãi: “Thật ra, đêm qua lúc lão đến tớ cũng tỉnh rồi, nhưng mà… tớ không giúp gì được cho cậu.”

Bạch Hạo Vũ cố gắng để mình tỉnh táo: “Ngoài cậu ra thì còn ai biết nữa?”

Lý Thiên Lỗi ấp úng một lúc lâu mới nói: “Yên tâm đi, họ không dám nói gì về chuyện này đâu!”

Bạch Hạo Vũ cười khổ, không ai dám nói gì thì có thể nghĩ là họ không biết sao? Xem ra nó thật sự không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa. Bạch Hạo Vũ tính toán, bây giờ cách thời gian mà Lưu Hàm Song nói chỉ còn có ba ngày, nó nhất định phải chuẩn bị thật kỹ trong thời gian ba ngày này.

Bạch Hạo Vũ không biết kế hoạch của Lưu Hàm Song có đáng tin cậy không, cho nên nó nghĩ thêm một phương án B nữa cho mình. Vào lúc ban ngày khi đi học, nó sẽ quan sát quang cảnh trong trường thật cẩn thận.

Tường bao vây quanh bốn phía của ngôi trường này đều được xây bằng gạch, cao hai mét rưỡi, mà ở gần đó không có bất cứ cái cây nào có thể leo lên, do đó không thể trèo tường trốn đi được.

Bạch Hạo Vũ nhìn xung quanh, phát hiện nếu muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có một con đường duy nhất là đi ra từ cổng chính. Cổng trường học được chạy bằng điện, lúc thường mà có người hoặc xe muốn đi vào đều phải có bảo vệ mở cửa mới vào được.

Sau khi theo dõi nhiều ngày, Bạch Hạo Vũ phát hiện gác cổng trường lúc nào cũng có hai người túc trực, ngày đêm thay phiên nhau. Dưới tình huống đó mà muốn lặng lẽ rời khỏi đây thì thực sự quá khó khăn.

Suy xét mãi, cuối cùng Bạch Hạo Vũ thấy mình vẫn nên đi hỏi Lưu Hàm Song xem kế hoạch của cô ấy như thế nào? Nhưng không hiểu vì sao mà hai ngày nay, cứ mỗi lần Bạch Hạo Vũ muốn chủ động tới gần Lưu Hàm Song là cô ấy lại cố ý né tránh. Dưới tình huống không hề biết gì về kế hoạch như thế này, Bạch Hạo Vũ không dám khẳng định lần trốn đi này sẽ thành công.

Đến lúc đang ăn cơm vào giữa trưa, Lưu Hàm Song luôn trốn tránh Bạch Hạo Vũ bỗng nhiên lại ngồi xuống trước mặt nó, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chẳng nói câu nào, mà còn đột nhiên cầm cốc nước của Bạch Hạo Vũ lên uống một ngụm, sau đó nhìn Bạch Hạo Vũ đầy ẩn ý rồi bỏ đi.

Sau khi Lưu Hàm Song đi mất, Bạch Hạo Vũ lập tức cầm cốc nước cô ấy vừa cầm lên, phát hiện dưới đáy cốc có dính một tờ giấy nhỏ. Bạch Hạo Vũ nhìn xung quanh rồi bí mật siết mẩu giấy trong lòng bàn tay, sau đó cầm hộp cơm và đi ra ngoài.

Không biết Bạch Hạo Vũ đi trên bãi tập được bao nhiêu lâu mới dám mở mẩu giấy ra nhìn, mồ hôi trong lòng bàn tay gần như thấm ướt đẫm mẩu giấy. Từ chữ viết xinh đẹp trên giấy không khó để nhìn ra đây là bút tích của Lưu Hàm Song, trên giấy cô chỉ viết đơn giản thời gian cùng địa điểm, không còn gì khác…

Xem mẩu giấy này xong, Bạch Hạo Vũ cảm thấy không chắc chắn lắm, nhưng nếu từ bỏ cơ hội lần này thì nó không biết mình sẽ phải ở đây cho Phó Vĩ Thần tra tấn đến bao giờ?

Cuối cùng, Bạch Hạo Vũ quyết định đặt cược một lần, dù có thành công hay không thì nó cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này nữa! Tuy không biết kế hoạch chạy trốn của Lưu Hàm Song là gì, nhưng có một việc nó có thể khẳng định chắc chắn, là khi hai người bọn họ chạy ra ngoài, trên người không thể không có tiền được.

Nếu Bạch Hạo Vũ không nhớ nhầm thì nó từng nhìn thấy trong ngăn kéo ở phòng ký túc xá của Phó Vĩ Thần có vài tờ một trăm tệ, dù gì cũng đã quyết định chạy trốn, chi bằng mạo hiểm đi trộm số tiền kia…

Buổi chiều có tiết thể dục, Phó Vĩ Thần lấy cớ nói Bạch Hạo Vũ nhảy xa không đạt tiêu chuẩn, nên phải đến phòng tập thể dục để luyện tập vào giờ tự học buổi tối. Bạch Hạo Vũ biết không đi không được, nên năn nỉ hỏi lão, xem vào giờ tự học buổi tối, mình có thể đến ký túc xá của giáo viên để tìm lão hay không?

Phó Vĩ Thần không ngờ Bạch Hạo Vũ lại biết nghe lời như vậy nên không gây khó khăn nữa mà thả nó về.

Đến tối, Bạch Hạo Vũ ngoan ngoãn xuất hiện ở trước cửa phòng ký túc xá của Phó Vĩ Thần, dù lòng rất không muốn, nhưng vì để thực hiện kế hoạch và muốn ít bị đau đớn thì phối hợp là cách duy nhất mà nó có thể làm vào lúc này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv