Người Tìm Xác

Chương 324: Lên núi tránh quỷ



Nói như vậy thì trước lúc xây dựng lại đất nước, thôn Đầu Trâu này hầu như không có người ở, cho nên bây giờ muốn đi tìm nó cũng là một vấn đề. Rất may là La Hải có một tấm bản đồ từ trước thời xây dựng lại đất nước, chúng tôi ghép nó với bản đồ thời bây giờ, chắc chẳng bao lâu sẽ tìm ra được vị trí chính xác của thôn Đầu Trâu.

Chúng tôi lên núi, La Hải vẫn là người cầm lái, anh ấy và Cổ Thu Giang có quan hệ rất tốt nên dọc theo đường đi, cả hai vẫn luôn trò chuyện rất rôm rả. Vì La Hải cũng khá thân quen với chúng tôi, nên khi hai người họ nói chuyện cũng không kiêng kị gì cả. Nghe họ nói chuyện một lúc, tôi cũng hiểu ra được, hóa ra La Hải và Cổ Thu Giang là bạn nối khố với nhau…

Xe càng chạy vào sâu, cây cối ở hai bên đường càng dày đặc. Trên xe chúng tôi có mang theo lều vải, với thời tiết ngoài trời bây giờ, nếu muốn qua đêm chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ là không biết tối nay chúng tôi sẽ qua đêm ở nơi nào.

Chẳng mấy chốc mà đường xi măng đã chuyển thành đường đất, xe xóc nảy hơn nhiều, tôi nhìn con đường phía trước, sợ không được mấy cây số nữa ô tô sẽ không thể đi tiếp được.

Quả nhiên, chỉ một lát sau phía trước không còn đường nữa, nhìn con đường đất nhỏ hẹp chỉ còn một nửa trước mặt, chắc nhiều năm trước nơi này cũng có đường đi, nhưng không phải loại đường ô tô có thể đi được…

Cổ Thu Giang lấy la bàn ra xem, sau đó chỉ về hướng Tây Bắc và nói: “Đi theo hướng kia khoảng 20 km chắc là sẽ đến thôn Đầu Trâu! Nhưng chúng ta phải tự vác đồ đi rồi!”

Tôi liếc đồng hồ: “Không sao, chỉ cần chúng ta đến thôn Đầu Trâu trước khi trời tối là được.”

Cổ Thu Giang rất tự tin nói: “Yên tâm đi, chắc chắn trước khi trời tối chúng ta sẽ đến đó, giờ phải ăn gì đó để bổ sung thể lực đã, lát nữa sẽ xuất phát!”

Lúc này đã vào cuối tháng 11, nhưng nhiệt độ không khí nơi này vẫn duy trì ở mức âm mấy độ C, mặc dù không lạnh như ở phương Bắc, nhưng vì đang ở trong rừng nên nơi đây vẫn rất lạnh, có lẽ chủ yếu là vì không khí quá ẩm ướt.

Vì không để mấy người phương Bắc chúng tôi bị cảm lạnh, Cổ Thu Giang nhóm một đống lửa, sau đó mang ra mấy cái bánh bao hơ cho nóng, rồi nhồi thêm món tương ớt đặc biệt do quán cơm nhà anh ta làm, ăn khá ngon!

Tôi vừa ăn vừa nói: “Anh Cổ, món tương ớt này của anh ngon thật! Mỗi tội hơi cay quá, anh xem, em toát hết cả mồ hôi rồi đây này.”

Cổ Thu Giang cười ầm lên: “Cậu em ngốc, thì chính là vì muốn cậu đổ mồ hôi mà! Mấy người phương Bắc các cậu lần đầu đến phương Nam, chắc chắn không chịu được độ ẩm ở đây, anh cho các cậu ăn đồ cay để thải một ít khí ẩm trong người.”

Tôi cảm giác đúng như thế thật, thế là tôi lại ăn thêm miếng to nữa! Kết quả là cay đến mức nước mắt cũng trào ra ngoài! La Hải thấy tôi không thể ăn cay thì chế giễu, nói tôi tương lai nhất định là sợ vợ!

Tôi bĩu môi nói: “Vợ em còn đang ở trong bụng mẹ vợ, chưa được sinh ra đâu!”

Câu nói của tôi khiến mọi người cười ầm lên…

Ăn no xong, chúng tôi dỡ đồ trên xe xuống, ngoại trừ chú Lê thì chúng tôi đều vác khá nhiều đồ. Dù gì chú Lê cũng đã lớn tuổi, ông ấy không cần mang gì theo mà đi được 20 cây số đã may lắm rồi!

Đương nhiên, hầu hết những đồ nặng đều được ba người kia đeo, trên lưng tôi cõng chủ yếu là thức ăn thôi. Còn nước thì Cổ Thu Giang nói không cần mang, vì ở trong rừng này không bao giờ thiếu nước, chủ yếu là phải để ý xem loại nước nào có thể uống, loại nào không.

Lúc mới bắt đầu đi, sức của tôi vẫn còn rất dồi dào, có thể vừa đi vừa nói chuyện với họ, nhưng được một đoạn sau thì không thể nói được nữa! Bởi vì tôi đã bắt đầu cảm giác nói chuyện rất lãng phí sức lực.

Trên đường đi, Đinh Nhất còn cầm bớt hộ một ít đồ ăn để giảm tải trọng lượng trên người tôi rồi, đến cả chú Lê, dù tuổi không còn trẻ nhưng bước chân vẫn rất vững vàng. Chú thấy tôi mệt quá, còn rảnh rỗi cười nhạo vài câu! Ông ấy nói đến lúc về già, chắc chắn tôi sẽ không bằng ông!

Tôi nghe mà tức! Nhưng lại không muốn tranh luận nhiều với chú, bởi giờ tôi chẳng còn sức mà cãi nữa! Ngay tại lúc tôi sắp mệt lả, phía trước đột nhiên xuất hiện mấy bức tường đổ nát, chắc cũng phải nhiều năm rồi!

Tôi mừng rỡ nói với La Hải: “Chúng ta đã đến thôn Đầu Trâu rồi phải không?”

La Hải lấy hai tấm bản đồ cả cũ cả mới ra đối chiếu, xem xét một lúc rồi anh nói với vẻ không chắc chắn: “Anh cũng không dám khẳng định, chúng ta đi vào trong xem sao đã!”

Chúng tôi đi thêm một đoạn, chẳng mấy chốc xuất hiện rất nhiều căn nhà bị cỏ dại và dây leo mọc đầy, nhưng đại đa số đều đã đổ sụp, chỉ còn nóc nhà lộ ra ngoài.

Cổ Thu Giang nhìn quanh rồi nói: “Dù không biết đây có phải là thôn Đầu Trâu không, nhưng mấy chục năm trước cũng đã từng xảy ra động đất, lở núi nghiêm trọng, cậu nhìn mấy căn nhà bên kia đi, hầu như tất cả đều bị chôn vùi dưới đất…”

Không hiểu vì sao mà khi vừa đi vào cái thôn hoang vắng này, tim tôi cứ cảm thấy hốt hoảng! Ban đầu tôi tưởng rằng vì nơi này khiến tôi nhớ tới tai nạn của bố mẹ mình, nhưng khi đi sâu vào trong, tôi mới biết là không phải…

Khi đi tới một hố đất to, tôi có thể cảm giác được rõ ràng bên dưới này có một ngôi nhà, trong ngôi nhà ấy có bốn người… tức là bốn thi thể, lượng thông tin ập vào đầu quá lớn, đến mức khiến tôi mất thăng bằng ngã quỳ trên đất!

Đinh Nhất đứng cách đó không xa là người phát hiện ra sự bất thường của tôi đầu tiên, anh ta chạy ngay tới kéo tôi lên và hỏi: “Làm sao thế? Không phải bên dưới này có vấn đề gì chứ?”

Tôi gật nhẹ, rồi nói với anh ta: “Anh dìu tôi đi một chút, dưới này có nhiều thi thể quá, tôi cần thời gian để tiêu hóa…”

Bên dưới này là bốn người nhà họ Ngưu và khu phế tích này chính là thôn Đầu Trâu mà chúng tôi khổ sở đi tìm. Người chồng tên là Ngưu Nhị Vượng, vợ anh ta là Hỉ Phượng, hai đứa con của anh ta đều dưới mười tuổi, đứa lớn là A Đào chín tuổi, đứa nhỏ là Lệ Chi năm tuổi, cả hai đều là con gái.

Lúc ấy bên ngoài suốt ngày đánh trận, thôn nhỏ này của họ tuy cách xa chỗ chiến tranh khói lửa, nhưng cũng không thể may mắn tồn tại được trong thời loạn lạc. Ngưu Nhị Vượng chỉ hi vọng mình có thể trồng trọt tốt trên phần đất của mình, nuôi được hai đứa con gái khôn lớn trưởng thành. Tiếc thay một nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng không dễ dàng thực hiện được trong thời đại lúc bấy giờ.

Thôn Đầu Trâu này của họ ở gần núi, không phải là nơi chiến lược nên mặc kệ ai làm Hoàng đế, ở chỗ họ vẫn rất thái bình, nhưng cho đến khi quỷ Nhật Bản tới, nơi này đã thay đổi ngay lập tức!

Vào thời đó, dân làng nghe nói rằng một số làng trong tỉnh đều đã bị người Nhật giết hết rồi! Vì để tránh né những ác quỷ này, trưởng thôn Ngưu Tứ đã dẫn cả thôn lên núi tránh quỷ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv