Người Tìm Xác

Chương 314: Lần đầu lặn biển



Vào lúc tôi và chú Lê đang thắc mắc thì Lương Tư đi đến cửa chợt quay vào nói với chúng tôi: “Ngày mai tôi sẽ tìm một người dân trên đảo quen thuộc vùng biển quanh đây dẫn đường... Hi vọng lần này có thể tìm thấy anh ba.”

Thấy Lương Tư và Hạ Cương rời đi, tôi kể lại quan hệ của Lương Tư và Lương Trạch Phi cho chú Lê và Đinh Nhất nghe, chú Lê nhiều chuyện nói: “A? Quả nhiên là hào môn sâu như biển, còn có tình cảm trái với lẽ thường...”

Tôi vội che miệng chú Lê nói: “Ai ui, chú ơi là chú! Đừng để người ta nghe được, cái này là đời tư của người ta! Hơn nữa, loạn luân đâu chứ? Họ làm gì có quan hệ máu mủ?”

Nhưng chú Lê vẫn gân cổ cãi: “Đương nhiên không được! Trên pháp luật họ vẫn là anh em!”

“Được, được, được, cứ cho là thế đi!” Tôi không muốn tranh luận với chú ấy về vấn đề này, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy chiếc ca nô kia, thi thể của Lương Trạch Phi chắc vẫn còn bên trong.

Sáng hôm sau, Lương Tư nói là làm, cô ấy chẳng những tìm được người dẫn đường quen thuộc với vùng biển quanh đây, mà còn tìm được hai thợ lặn chuyên nghiệp, đều là người địa phương Costa Rica. Họ sẽ xử lý việc trục vớt dưới đáy biển, chỉ cần chúng tôi có thể tìm thấy vị trí ca nô của Lương Trạch Phí, việc vớt lên hẳn không có vấn đề gì.

Ra đến biển, tôi hơi căng thẳng, sợ là trên biển năng lực của mình lại biến mất! Nếu thế sẽ không dễ tìm được Lương Trạch Phi và ca nô của anh ta. Cũng may trong ký ức của Lương Trạch Phi, tôi đã nhìn thấy rặng san hô trắng đặc biệt ở vùng biển đó.

Tôi nói đặc điểm này với Hà Băng và người dẫn đường bản địa, anh ta biết ngay tôi nói đến chỗ nào, thế là mọi người cùng lên thuyền đi đến vùng biển kia…

Dọc đường đi, tôi vẫn luôn lo lắng bất an, nên cứ đứng trên boong thuyền cảm nhận xung quanh, đáng tiếc không được gì. Tôi bảo Hà Băng hỏi người dẫn đường, vùng biển này có nhiều cá mập không?

Người dẫn đường lắc đầu nói: “Bình thường ở đây ít khi có cá mập, cho dù có cũng đa phần là cá mập đầu búa không thường tấn công con người, tất nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện cá mập trắng khổng lồ, hung dữ. Nhưng trong tình huống bình thường, không có mùi máu ảnh hưởng, chúng sẽ không chủ động tấn công con người.”

Tôi nghe thế thì thầm nghĩ, ba năm trước, khi Lương Trạch Phi gặp cá mập cũng không bị thương ở đâu! Không biết tại sao anh ta lại kích động con cá mập trắng khổng lồ kia để bị cắn thảm như vậy…

Rất nhanh, thuyền của chúng tôi đã đến mảng đá san hô trắng, nơi này biển lặng, nước biển xanh trong, có thể nhìn rõ rặng san hô phía dưới.

Nếu như tôi có thể cảm nhận được thi thể của Lương Trạch Phi, thì có thể chỉ huy bọn họ xuống nước vớt ngay. Nhưng bây giờ tôi không nhìn thấy gì, nếu như muốn tìm vị trí cụ thể khi Lương Trạch Phi bị cá mập cắn, nhất định phải xuống đáy biển mới tìm được.

Nhưng bây giờ trên thuyền không có thiết bị nhìn dưới nước, muốn nhìn rõ tình hình bên dưới chỉ có thể lặn xuống. Nhưng vấn đề là, tôi không có kinh nghiệm lặn biển, nếu tùy tiện xuống nước không phải là quá mạo hiểm à?

Tôi nói suy nghĩ của mình với chú Lê, Đinh Nhất phản đối ngay: “Cậu điên à? Chưa lặn lần nào mà dám xuống biển? Cậu biết dưới đó có thể xảy ra tình huống gì không?”

Chú Lê cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Tiến Bảo, chuyện này có phải quá mạo hiểm không?”

Tôi hiểu điều họ nói, nhưng nếu tôi không xuống nước, thì không thể có tự tin tìm được Lương Trạch Phi! Nghĩ đến vẻ mặt của Lương Tư khi biết nguyên nhân cái chết của Trương Trạch Phi, tôi không đành lòng để cô ấy thất vọng.

Nghĩ thế, tôi một mình đi đến chỗ Lương Tư, muốn nói chuyện riêng với cô ấy…

Lương Tư thấy tôi ngập ngừng đi đến thì lo lắng hỏi: “Thế nào? Có vấn đề gì ư?”

Tôi gật đầu nói: “Có chút vấn đề nhỏ, trong trí nhớ của Lương Trạch Phi, tôi nhìn thấy anh ấy đã từng lặn xuống rặng san hô trắng. Nhưng diện tích của rặng san hô này khá lớn, tôi nhất định phải tìm vị trí chính xác nơi anh ấy xảy ra chuyện, nhưng tôi không biết lặn, nếu tùy tiện xuống biển thì sẽ rất nguy hiểm...”

Khi tôi nói đến đây, tôi cảm nhận rõ môi Lương Tư hơi mấp máy, sau đó cố gắng che giấu, không để tôi phát hiện sự biến đổi cảm xúc của mình…

Lương Tư suy nghĩ một lúc, rồi thong thả hỏi tôi: “Anh thật sự có thể nhìn thấy ký ức của anh ba tôi khi còn sống sao?”

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu với cô ấy.

“Vậy anh ấy… Anh ấy có trách tôi không?” Lương Tư rốt cuộc cũng hỏi câu hỏi luôn bám víu trong lòng.

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói với cô ấy: “Lương Trạch Phi không hề trách cô, anh ấy chỉ trách mình không thể chăm sóc cô được...”

Lương Tư đột nhiên đỏ mắt nói với tôi: “Không, là do tôi quá nhu nhược! Nếu lúc đó tôi có thể dũng cảm hơn... Có lẽ chúng tôi bây giờ đã không phải như thế này! Là tôi đã hại chết anh ba, hại chết người duy nhất tôi yêu...”

Tôi thở dài nói: “Cô đừng như vậy, anh ấy cũng không muốn cô sống không vui vẻ, điều anh ấy hi vọng nhất là cô có thể hạnh phúc.”

“Ha ha...” Lương Tư cười lạnh nói: “Từ sau khi anh ấy mất tích, hai chữ hạnh phúc không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Trước kia tôi cho rằng dù không thể ở cùng nhau, nhưng tôi có thể đứng từ xa nhìn anh ấy, chỉ cần anh ấy hạnh phúc, vui vẻ thì tôi có thế nào cũng được... Tôi có thể lấy một người mình không yêu, có thể chấp nhận cuộc sống bị người khác sắp đặt, có thể giả vờ không thích anh ấy... Nhưng từ sau khi anh ấy biến mất, tôi phát hiện mọi chuyện đều chẳng có ý nghĩa gì nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn tìm thấy anh ấy, coi như... Cuối cùng có tìm được thi thể của anh ấy hay không cũng không quan trọng, chỉ cần biết vùng biển anh ấy đã mất tích là được...”

Tôi đau lòng nhìn ánh mắt bi thương của Lương Tư, nói ra sự thật không giúp được cô ấy, thế nên tôi để cô ấy gọi hai thợ lặn chuyên nghiệp đến, xem bọn họ có chắc chắn đưa tôi xuống rồi đưa lên được không…

Hà Băng dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với thợ lặn, anh ta nghe xong thì ra hiệu có thể đưa tôi xuống dưới, nhưng trước khi đi nhất định phải để tôi học được mấy ký hiệu đơn giản dưới nước.

Tiếp theo, Hà Băng làm phiên dịch cho tôi và thợ lặn, để trong khoảng thời gian ngắn nhất tôi có thể hiểu rõ các bước khi lặn xuống. Ví dụ như làm thế nào để vào nước, lặn xuống, chuyển động trong nước, sau đó làm sao nổi lên, giảm sức ép tối đa khi rời mặt nước…

Tôi nghe đến choáng váng đầu óc, cuối cùng chỉ nhớ được một phần ba, nhưng mấy ký hiệu bằng tay dưới nước thì nhớ kĩ.

Nói thật, lúc tôi mặc đồ lặn vào người, cảm giác cả người sắp không xong rồi, tựa hồ ngay cả đường đi cũng không nhìn rõ nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv