Người Tìm Xác

Chương 301: Không phải người cũng chẳng phải ma



Tôi vốn định khuyên Tôn Tả Đường kịp thời quay đầu, nhưng gã lại nói rằng tất cả đều đã muộn rồi! Tôi khó hiểu nhìn gã và nói: “Sao anh có thể dễ dàng từ bỏ mình như vậy? Chẳng lẽ anh quên mình còn có Tiểu Lượng ư!”

Khi tôi nhắc đến Tiểu Lượng, Tôn Tả Đường lại đau đớn khóc nấc lên, gã nói thật ra Tiểu Lượng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa! Tất cả những việc gã làm chỉ là tự mình áp đặt cho Tiểu Lượng mà thôi. Bởi vì trong một buổi tối cách đây ba năm, khu chung cư chỗ tôi đã từng bị ngắt điện một lần…

Lúc ấy là nửa đêm, nên khi Tôn Tả Đường giật mình tỉnh giấc thì cơ thể Tiểu Lượng đã lạnh ngắt rồi! Nhưng ngay lúc gã đau khổ tột cùng lại như bắt được một cọng rơm cứu mạng, gã chạy đến phòng mình thờ phụng tà thần mắt đỏ để khẩn cầu, hi vọng tất cả những điều này chỉ là giả!

Đêm hôm đó, Tôn Tả Đường quỳ trong căn phòng kia suốt cả đêm, sáng hôm sau, khi gã nhấc cơ thể cứng đờ đứng lên, chuẩn bị làm lễ tang cho Tiểu Lượng thì lại kinh ngạc phát hiện Tiểu Lượng đã ngừng thở từ đêm qua, giờ lại đang tiếp tục hô hấp nhẹ nhàng!

Gã vội chạy đến bên giường Tiểu Lượng, phát hiện tất cả đều là thật, không phải mình đang nằm mơ. Thế nhưng chuyện tối qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, gã biết đó không phải là là mơ…

Cũng từ ngày đó trở đi, Tôn Tả Đường cũng không biết kẻ đang nằm trên giường có còn là con trai Tiểu Lượng của mình nữa hay không! Gã vẫn chăm sóc cho con trai như trước, nhưng trong sâu thẳm nội tâm của mình, gã bắt đầu sợ hãi đứa trẻ này…

Tôi nghe gã nói mà giật mình: “Tiểu Lượng đã từng chết một lần?”

Tôn Tả Đường gật đầu: “Cho nên bây giờ tôi cũng không thể xác định được đứa con trai mà tôi khổ sở cứu về đấy, nếu có một ngày nó thật sự tỉnh lại, thì có còn là Tiểu Lượng lúc đầu của tôi nữa hay không!”

Tôi không thể nào ngờ được chuyện sẽ như vậy, thật khó nói được Tiểu Lượng mà chúng tôi từng nghĩ rằng đơn thuần và vô tội… có phải là cái gã tà ác nhất hay không? Tôi thật sự hi vọng tất cả đều chỉ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi!

“Cho dù anh không vì Tiểu Lượng thì chẳng lẽ không thể ngẫm lại vì mình ư? Anh định cứ thế từ bỏ cuộc sống của mình à? Bà ngoại và mẹ anh đều đã từng thờ phụng tên Mạt Anh mắt đỏ này, kết quả của họ như thế nào chắc tôi không cần nói thì anh cũng biết! Vậy sao anh còn muốn phạm sai lầm như thế nữa?” Tôi tận tình khuyên bảo.

Tôn Tả Đường cười khổ nói với tôi: “Cậu chưa từng trải qua biến cố đột ngột làm thay đổi cuộc đời mình, sẽ không hiểu vào lúc đó, bất kì một cọng cỏ nào cũng có thể giúp thay đổi vận mệnh, dù là nó có độc…”

Tôi thất vọng nhìn Tôn Tả Đường trước mắt mình, không hiểu vì sao gã lại cố chấp vào cái lựa chọn sai lầm này đến thế? Có lẽ gã đã nhìn ra được sự thắc mắc của tôi nên từ từ cởi cúc áo của mình. Khi lồng ngực trần trụi của gã hiện ra trước mắt, tôi thật sự bị dọa đến ngây người!

Lồng ngực lẽ ra vốn phải rất cường tráng của Tôn Tả Đường, vậy mà lại khô quắt hết cả, hai bên xương sườn của gã lộ ra cả xương trắng kinh người, thịt ở trước ngực đã bị cắt bỏ đi mất!

Nhìn thấy Tôn Tả Đường như thế này, tôi cảm thấy buồn nôn vô cùng, đây còn là người ư? Chẳng trách lúc Thẩm Khiết cầu xin tôi cứu Tôn Tả Đường, đã từng nói trên người gã không còn chỗ nào tốt cả! Lúc ấy tôi không hề nghĩ tới chuyện này, giờ xem ra lời cô ấy nói là có ý như thế…

“Anh… anh thật sự dùng máu thịt của mình nuôi dưỡng quái vật kia?” Tôi khó tin hỏi.

Tôn Tả Đường không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi lại rằng: “Cậu xem đi, tôi như thế này còn có tương lai ư?”

Tôi á khẩu trước câu hỏi đó, hiện tại tôi thật sự không biết nên đồng tình hay nên mắng gã ngu ngốc đây!

Thấy tôi mãi không nói lời nào, gã cười với tôi: “Thật ra từ rất lâu trước kia, cơ thể của tôi đã không còn cảm giác gì rồi, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, lòng của tôi cũng đã chết lặng. Lần đầu tiên khi cậu vào nhà, tôi biết ngay là có người lạ đột nhập vào nhà mình, nhưng khi chúng ta gặp thoáng qua nhau, tôi cũng không biết người đó chính là cậu…”

“Vậy sao anh hạ cổ lên người tôi được?” Tôi không hiểu.

“Có phải cậu đã từng chạm vào con của tôi không?” Tôn Tả Đường hỏi khẽ.

Nghe anh ta hỏi như vậy tôi mới sực nhớ ra, ngày hôm đó khi tôi và Đinh Nhất vào phòng của Tiểu Lượng, tôi đã từng khẽ đẩy thằng bé một cái, chẳng lẽ chính vào lúc đó tôi đã để tóc của mình rơi lại trên giường?

Tôn Tả Đường liếc tôi rồi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, có lúc chính mình cũng không nhớ rõ mình đã làm gì cả ngày, đến tối đều là Thẩm Khiết nói cho tôi biết. Cũng chính cô ấy nói với tôi rằng các cậu đã từng tới nhà, nhưng lúc ấy tôi thật sự không biết mình đã hạ cổ với cậu, mãi cho đến khi cơ thể bị phản phệ thì tôi mới hiểu ra, ý thức của mình đã bị Tà thần điều khiển từ rất lâu rồi…”

Tôi nói với anh ta: “Vậy bây giờ anh định làm sao? Còn muốn tiếp tục như thế ư? Nếu anh muốn thoát khỏi sự điều khiển của tà thần, chúng tôi có thể giúp anh!”

Nhưng Tôn Tả Đường lại lắc đầu: “Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi! Hiện giờ tôi chỉ có một việc muốn nhờ cậu…”

“Anh nói đi…”

“Trước khi Tiểu Lượng tỉnh lại, hãy hủy bức tượng đồng kia đi! Tôi không muốn để nó lại tiếp tục hại người nữa!” Tôn Tả Đường kích động.

Tôi thắc mắc hỏi: “Tại sao anh lại chắc chắn là Tiểu Lượng sẽ tỉnh?”

Tôn Tả Đường cười nói: “Nó nhất định sẽ tỉnh lại, vì trong cuốn sổ ghi chép của bà ngoại và mẹ tôi có nói, chỉ cần đời sau ra đời là đời trước sẽ bị đào thải… Đây chính là quy định của Mạt Anh mắt đỏ truyền thừa trong gia tộc chúng tôi. Nhưng đến thế hệ này thì cuộc sống không khó khăn như đời trước nên tôi không cần cầu khẩn Tà thần làm gì cả. Nhưng một khi trong cuộc sống của tôi xuất hiện biến cố… cơ hội của nó sẽ xuất hiện. Cho nên một khi tôi chết, người được truyền thừa là Tiểu Lượng nhất định sẽ tỉnh lại…”

Tôi suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Anh muốn tôi hủy vật kia như thế nào? Hủy nó anh sẽ ra sao?”

“Hòa tan nó! Chỉ có thế nó mới vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này, sẽ không tiếp tục gây tai họa cho Tiểu Lượng và con cháu của thằng bé nữa…” Tôn Tả Đường nói chắc chắn.

Đây cũng có thể coi là một cách trong tuyệt vọng, nhưng cụ thể phải hành động thế nào thì tôi phải trở về hỏi chú Lê và Liêu đại sư mới được!

Tôn Tả Đường đột nhiên đặt chìa khóa lên mặt bàn, sau đó nói với tôi: “Đây là chìa khóa nhà… Cuối cùng tôi muốn nhờ cậu một việc, vợ của tôi… vẫn còn trong căn phòng kia, mặc dù cậu không nhìn thấy cô ấy, nhưng tôi hi vọng cậu có thể chuyển lời giúp tôi, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của tôi là gặp được cô ấy…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv