Người Tìm Xác

Chương 1907: Mượn xác sống lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Thế là tôi đè nén nghi hoặc ở trong lòng xuống, sau đó quay đầu an ủi ma nữ áo trắng: “Yên tâm, tôi có một ưu điểm là nếu đã nhận lời với phụ nữ thì nhất định sẽ làm được! Tôi đã nói sẽ dẫn cô ra ngoài, vậy nhất định sẽ dẫn cô ra!”

Lúc này mấy người chúng tôi đã lùi đến bức tường xác, chủ họ dựa vào ưu thế địa hình của bức tường để dùng một sợi dây đỏ bên một tấm lưới, nhờ vào những cây đinh đá, sau đó dán mười mấy tấm phù khu quỷ lên trên tấm lưới, những âm hồn kia lập tức bị chặn ở phía bên kia của bức tường.

Mặc dù không biết tấm lưới đỏ này của chú họ có thể3ngăn cản bao lâu? Nhưng trước mắt cũng giúp chúng tôi có cơ hội thở dốc..

Sau đó mấy người chúng tôi vội đi vào trong đại điện, tôi chỉ vào đống xương trên mặt đất và khoe với Đinh Nhất: “Đây đều là một mình tôi giải quyết đấy, thế nào? Lợi hại không?” Đinh Nhất nghe xong gật đầu bảo: “Ừ, lợi hại...”

Tôi không ngờ Đinh Nhất vậy mà lại động viên thuận theo ý của tôi? Điều này không giống với tác phong bình thường của anh ta, thế là tôi nghi ngờ hỏi: “Thật là lạ! Anh cũng có lúc thấy tội lợi hại à? Không đúng, anh là Đinh Nhất sao? Không phải là âm hồn nào khác chiếm thân thể của Đinh Nhất đấy chứ?”

Đinh Nhất nghe vậy thì quay1đầu trả lời: “Cậu hồi phục rồi hả? Sức đâu ra mà nói nhiều thế?”

Bị Đinh Nhất trách lại một câu làm tôi thở phào một hơi, đây mới đúng là Đinh Nhất..

Vừa rồi anh ta khen tôi chẳng qua là do cảm giác của tôi bị nhầm mà thôi!

Lúc này chú họ thấy tấm lưới đỏ đã có tác dụng, vội chỉ vào chiếc xe ngựa đặt quan tài đá và nói với Đinh Nhất: “Trước tiền qua đó nghỉ ngơi một chút rồi kiểm tra vết thương của mỗi người đã...”

Đinh Nhất gật đầu, anh ta cũng tôi đến bên cạnh chiếc xe ngựa rồi đặt tôi xuống

Lúc này tôi mới nhớ ra trên người Đinh Nhất và chú họ đều có vết thương, thế là tôi lấy ra một bó bằng gạc9và nói với hai người: “May mà trước khi đi cháu đã cất mấy cái này trong người để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không ngờ đúng là phải dùng đến.”

Đinh Nhật liếc nhìn tôi rồi nói: “Vết thương trên người tôi không cần thay băng, cậu cho chú họ cậu đi, vết thương trên người chú ấy còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều!” Tôi vội nhớ đến vết thương trên vai chú họ, chỗ đó đã bị chiếc đinh đá xuyên qua, nếu là người bình thường chắc đã tàn phế, nhưng tôi thấy vừa rồi chú còn leo lên nhảy xuống, vừa chạy vừa cử động..

Lúc này chủ họ nhìn thoáng qua tấm lưới đỏ, khi xác định những âm hồn kia tạm thời không qua được, chú mới cởi3bỏ quần áo ra xem vết thương của mình..

Khi tôi nhìn thấy vết thương kinh khủng trên vai trái của chú họ, trong lòng tôi lạnh buốt, không nhịn được mà hỏi một câu: “Chú họ, chủ không đau sao ạ?” Chú họ lắc đầu, sau đó chỉ vào mấy chấm đỏ quanh vết thương rồi bảo: “Chú đã dùng châm bạc phong tỏa mạch máu, tạm thời không đáng lo, chỉ cần dùng băng gạc bộ kĩ vết thương là được

Đinh Nhất cầm lấy bằng gạc trong tay tôi và đi đến giúp chú họ băng bó vết thương

Tôi nghe chú họ nói mà cảm thấy có vẻ không chắc lắm, thể là tiếp tục hỏi: “Dùng châm bạc phong toả mạch máu có thể giữ khoảng bao lâu?” Chú họ cười nhạt trả3lời: “Muốn bao lâu cũng được.” “Trâu bò thể cơ à?” Tôi hơi không tin

Đinh Nhất vẫn luôn yên lặng bỗng trầm giọng nói: “Dùng châm bạc phong toả mạch máu thời gian dài cũng phải trả cái giá lớn!” “Trả giá thể nào?” Tôi truy hỏi

Chú họ thấy sắc mặt tôi khẩn trương thì nhẹ nhàng bảo: “Không có gì to tát, nhiều nhất là cánh tay trái sau này sẽ tàn phế.” Mặc dù chú họ nói với vẻ không quan tâm, nhưng tôi biết chú muốn tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn của mình cũng không phải dễ, thế là tôi hơi lo lắng nói: “Vậy đừng dùng chấm phong toả nữa, mau thả ra đi!” Chú họ than nhẹ: “Thằng bé ngốc, nếu giờ rút cây chấm ra, chú họ của cháu chắc phải lập tức viết di chúc ở đây mất! So với chết thì mất một cánh tay chẳng là gì...” Tôi thấy chú họ nói lạnh nhạt thì giận mà không có chỗ trút: “Chú, tại sao chú lại muốn tới đây? Chứ đừng nói với cháu là nhất thời nổi hứng muốn đi trộm mộ nhé?” Không ngờ chú họ lại gật đầu trả lời: “Nói một cách chính xác thì đúng là chú đến trộm mộ, nhưng không phải vàng bạc hay bảo vật ở đây, mà là phương thuốc bí mật nghìn năm bất tử của chủ nhân ngôi mộ.” Tôi hợi tức giận hỏi: “Vậy phương thuốc bí mật đó đâu?”

Chú họ nghe vậy không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về gian mật thất trước đó, rồi trầm giọng nói: “Sau khi chú tiến vào mới biết, cái gọi là trường sinh bất lão hoá ra chỉ là một cái mồi nhử, tất cả người sống tiến vào mộ tìm phương thuốc mới chính là bí mật trường sinh bất lão của chủ nhân ngôi mộ...”

Tôi vội nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc thì đó là ai, chẳng lẽ hắn thật sự đã sống hơn hai nghìn năm sao?”

Chú họ gật đầu rồi trả lời: “Đúng là hắn đã sống hơn hai nghìn năm, chẳng qua sự trường sinh bất lão của hắn khác với trường sinh bất lão theo truyền thống

Nếu hắn ra khỏi ngôi mộ này, thân thể của hắn sẽ giống người bình thường mà từ từ già đi, chỉ khi nào hắn trở lại mộ cổ, hoặc chính xác mà nói thì hắn trở lại trận bàn đá, thì thân thể già yếu mới lại một lần nữa từ già biến thành trẻ

Nghe nói chủ nhân ngôi mộ này đã từng là Truy Xuyên Vương thời Tây Hán, nhưng từ cách sắp xếp của ngôi mộ này có thể thấy, người thật sự trường sinh bất lão chưa chắc đã là vị Truy Xuyên Vương đó...”

“Tại sao lại nói như vậy ạ?” Tôi không hiểu.

Chú họ chỉ vào phía lối vào đài Tịnh Hồn và nói: “Trong mộ của người bình thường sẽ không xuất hiện đại Tịnh Hồn, nếu như chú không đoán sai, vị Truy Xuyên Vương này cũng là một người mượn xác sống lại...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv