*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khả năng thứ hai cũng không phải không thể, dẫu sao bây giờ điều kiện sống trong thôn đúng là tốt thật, hơn nữa phần lớn người dân trong thôn Nhạn Lai không được học đại học, có vào thành phố làm công cũng chỉ làm được việc tay chân, chắc chắn không bằng cuộc sống an nhàn ở nhà.
Tuy nhiên so với hai khả năng trước, tôi càng thiên về khả năng thứ ba hơn, đó chính là hầu hết người dân trong thôn cũng không biết rõ tình trạng thật sự của thôn Nhạn Lai, càng không biết sự tồn tại của những người vô tội đã chết ở trong trận pháp phong thuỷ của thôn mấy năm nay, cho nên bọn họ mới không lựa chọn dọn đi khỏi nơi này.
Bây giờ Ngô Triệu Hải trốn tránh không thấy3đâu, cũng không biết rốt cuộc ông ta đang chơi chiêu trò gì? Mà bây giờ chúng tôi cũng chỉ có hai lựa chọn, một là cứ thế mà đi, không bao giờ quan tâm đến chuyện của thôn Nhạn Lai nữa, cho dù đập bảng hiệu của chú Lê cũng chẳng hề gì
Còn một lựa chọn nữa là tiếp tục điều tra, sau đó chấm dứt trận pháp hại người này
Nhưng hiện giờ chúng tôi cũng không biết đối với người dân thôn Nhạn Lai, rốt cuộc làm như vậy là tốt hay là xấu...
Sau khi cơm nước xong, Ngô Vũ đi lo chuyện của homestay
Mấy chúng tôi đi bộ trên con đường nhỏ màu mỡ của thôn Nhạn Lai dưới ánh nắng sau giờ ngọ, môi trường và không khí đều khiến người ta vô cùng sảng khoái
Tôi nói chầm1chậm: “Nếu nơi này thật sự thái bình như bề ngoài, cháu thật muốn ở lại đây cả đời!”
Đàm Lỗi phụ họa với tôi: “Chỉ phải, bây giờ nông thôn mới cũng không khác gì thành phố, có điện có mạng còn có nước máy
Mặc dù cách nơi tụ tập đông người khá xa, nhưng mà lại có sự yên tĩnh hiếm có, đây cũng chính là lý do tại sao bây giờ càng ngày càng nhiều người thành phố thích đi về nông thôn.” “Chỉ tiếc..
ở đây cũng không thái bình.” chú Lê nói với vẻ mặt nuối tiếc
Tôi cũng lắc đầu bất đắc dĩ: “Ai nói không phải chứ? Bây giờ chúng ta làm gì đây? Quay đầu bỏ đi, không bao giờ quan tâm chuyện linh tinh nơi này nữa, hay là ở lại điều tra rõ ràng?” Thật8ra tôi muốn ở lại làm rõ ràng câu chuyện, nhưng bây giờ không phải là việc của một mình tôi, cho nên cũng cần nghe thử suy nghĩ của mấy người họ
Nếu tất cả mọi người đều không muốn quan tâm chuyện của thôn Nhạn Lai nữa, tôi cũng chỉ có thể số ít phục tùng số đông
Không ngờ lần này chú Lê luôn luôn không thích gây chuyện lại hiểm khi kiên trì một lần
Tôi nhận ra cũng không phải chú ấy sợ đập bảng hiệu của mình mà là muốn điều tra rõ chuyện năm đó của Hoàng đại sư
Dù sao cũng là người xuất sắc cùng nghề, vô duyên vô cớ chịu thiệt trong thôn Nhạn Lai thì cũng phải có một lời giải thích chứ?
Nếu chú Lê đã quyết định muốn ở lại, dĩ nhiên không cần9hỏi Đàm Lỗi và Đinh Nhất làm gì, vì thế tôi quay đầu nhìn về phía chú họ
Suy cho cùng chú ấy không cần phải xen vào chuyện này, kết quả chú họ thể mà cũng nói rất hào hứng: “Chú cũng muốn xem thử năm xưa người bày ra trận pháp phong thuỷ tàn nhẫn kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào...”
Tôi thấy cũng phải, dẫu sao linh hồn trong thân xác chú họ đến từ thời đại đó, như chú Lê nói đây, người có bản lĩnh thật trong cái nghề này của bọn họ không nhiều lắm, cho dù là thời đại nào cũng đều giống nhau..
Cho nên chúng tôi cũng có thể hiểu được vì sao chú họ lại muốn gặp kẻ tàn nhẫn đã để lại trận phong thuỷ này một lần.
Bây giờ nếu không7ai trong chúng tôi muốn đi, vậy chỉ có điều tra câu chuyện một cách triệt để..
Đầu tiên chú Lê đề nghị gọi hồn phách của Hoàng Cần Thần tới, chú ấy tin tưởng hồn phách của vị Hoàng đại sư này ắt hẳn vẫn bị nhốt ở trong trận phong thuỷ
Hơn nữa, nếu vị Hoàng đại sư này có thể báo động trước cho chúng tôi, như vậy chúng tôi gọi hồn phách của ông ta tới cũng càng dễ trao đổi hơn so với những hồn phách khác.
Nhưng vấn đề là bây giờ chúng tôi phải đi đâu để gọi hồn đây? Đầu tiên chúng tôi không biết ngày sinh tháng đẻ của Hoàng đại sư, thêm nữa là mặc dù trên bài vị không chữ ở nhà thờ tổ kia có tên của bọn họ, nhưng lúc ấy tôi cũng từng chạm vào bài vị kia, vốn chẳng cảm nhận được âm hồn nào cả
Khi tôi nói ra thắc mắc trong lòng, chú họ lại cho chúng tôi một đáp án, đó là phải đến mắt trận của trận phong thuỷ, cũng chính là chỗ cây thông cô đơn để gọi hồn
Đó là nơi có âm khí nặng nhất trong toàn bộ địa mạch, là nơi tập hợp tất cả âm khí
Bất kể là xác trẻ sơ sinh năm xưa dùng để bố trí nên trận phong thuỷ hay là những người uổng mạng để bổ khuyết mắt trận sau này, hồn phách của bọn họ chắc chắn đều ở gần cây thông cô đơn này
Cho nên mặc dù không biết ngày sinh tháng đẻ của Hoàng đại sự, chúng tôi vẫn có thể gọi hồn ông ta ở nơi đó.
Đương nhiên, cách này cũng có nguy hiểm nhất định, bởi vì cách làm phép này của chúng tôi chẳng những có thể gọi âm hồn của Hoàng Cần Thần tới, mà cũng có thể gọi âm hồn của người khác tới nữa..
Sau khi chết, nếu kẻ nào oán khí tận trời, có lẽ sẽ biến thành ác quỷ không có thần trí, nhìn thấy người sống là sẽ tấn công
Một khi chúng tôi gọi tới vật như vậy, thì phải mất công giải quyết bọn chúng nữa
Tuy nhiên, có vào hang cọp mới bắt được cọp con, mặc dù cách này hơi mạo hiểm, nhưng trước mắt lại là con đường nhanh nhất giúp chúng tôi tiếp xúc với sự thật.
Chúng tôi bàn bạc xong xuôi rồi nhanh chóng trở lại homestay chuẩn bị một ít đồ đạc để buổi tối lên núi cần dùng
chú Lê và chú họ cũng nhờ Ngô Vũ chuẩn bị giúp một ít vật liệu dùng để gọi hồn.
Ngô Vũ vừa nghe nói buổi tối chúng tôi muốn đến chỗ cây thông cô đơn “làm phép thu quỷ” thì rất hào hứng, anh ta cũng muốn đi với chúng tôi để xem náo nhiệt
Trong tình huống bình thường, không nên mang theo dân thường” không hiểu cái gì cả như Ngô Vũ cùng đi, nhưng không biết tại sao chú họ và chú Lê lại đồng ý dẫn Ngô Vũ cùng lên núi.
Sau đó tôi có hỏi họ tại sao để cho Ngô Vũ đi theo, kết quả chú Lê lại nói cho chúng tôi biết: “Cha không có đây thì con trai thay vào thôi, nếu Ngô Triệu Hải trốn đi rồi, vậy đừng trách chúng ta dẫn con trai ruột của ông ta đi mạo hiểm cùng.” Có lẽ tay Ngô Triệu Hải này không thể nào tưởng tượng được chúng tôi đã biết thân phận thật sự của Ngô Vũ, cho nên ông ta mới có thể không sợ gì như vậy.
Trên đường lên núi, tôi hỏi Ngô Vũ: “Đúng rồi, anh biết tộc trưởng đầu tiên trong tộc của các anh là ai không?” Ngô Vũ suy nghĩ rồi đáp: “Biết chứ! Cả thân chúng tôi đều biết, ông tổ của chúng tôi chính là anh hùng chống Thanh năm xưa!”