*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất cười, sau đó ngồi dậy xoa mặt và hỏi: “Chuyện thể nào rồi? Giải quyết hết những âm hồn đó chưa?” Tôi thấy sắc mặt Đinh Nhất vẫn hơi tái nhợt, vì không muốn để anh ta lo lắng nên cố tình trả lời lấp liếm: “Đã giải quyết xong rồi, anh đừng lo mấy thứ này, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi được không?” Nói xong tôi còn có ý ngáp một cái: “Tôi ngủ ở đây một lát nhé, hai ngày nay chẳng được ngủ ngon, thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ...”
Đinh Nhất nghe xong hơi lo lắng hỏi: “Sao rồi? Chẳng lẽ cậu dùng Kim Cương Xử đánh tan tất cả những hồn phách đó?”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Đâu có, tôi là3người thích giết chóc thế à? Chẳng qua chuyện này bây giờ hơi bị đảo lộn, vấn đề thật ra không phải nằm ở những âm hồn đó...”
“Có nghĩa là sao?” Đinh Nhất nghi ngờ hỏi.
Tôi thấy Đinh Nhất tò mò, thế là đành nói qua những chuyện xảy ra cho anh ta biết, để Đinh Nhất có thể yên tâm đi ngủ..
Không ngờ Đinh Nhất nghe xong lại nói: “Không ngờ ngày nay lại có người phụ nữ như thế...” Tôi cười ha ha đáp lời: “Nói gì vậy? Anh nghĩ rằng phụ nữ đều hiền lành tốt bụng hết cả à? Có câu nói này anh chưa nghe sao? Đuôi ong là kim, độc nhất là lòng dạ đàn bà..
Từ xưa đến nay có rất nhiều những phụ1nữ có lòng dạ độc ác, chẳng qua trong quốc gia của chúng ta, đàn ông nắm quyền chủ yếu cho nên cũng ít gặp những phụ nữ độc ác nổi tiếng
Thật ra trên thế giới này người xấu đâu phân biệt nam hay nữ.” Đinh Nhất nghe xong lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ hiếm khi gặp: “Vậy cậu bây giờ định làm như thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào? Đương nhiên là giao cho cảnh sát? Mặc dù trong chuyện này có dính đến một số âm hồn không thể đầu thai nhưng vấn đề cuối cùng vẫn là do người sống, chúng ta không tiện xuất hiện
Hơn nữa, người dễ bị hại nhất trong chuyện này là Bạch Kiện lại là cảnh sát, vì thế6về tình hay lý đều nên để cảnh sát đến giải quyết.” Tôi nói với vẻ nhẹ nhàng
Đinh Nhất gật đầu: “Hoàn toàn chính xác..
Có người sống gây tội ác thì chúng ta không thích hợp để xuất hiện, nhưng những âm hồn bị vây ở đây cũng là vấn đề, chỉ sợ qua nhiều năm tháng sau khó mà bảo đảm trong số đó không có ai nảy ra ý đồ xấu, đến lúc đó lại có người vô tội chết oan”
Tôi suy nghĩ rồi bảo: “Đây đúng là vấn đề, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết, nếu thật sự không được chắc tôi sẽ tìm lão Hắc và lão Bạch, để xem bọn họ có thể phá lệ dẫn toàn bộ những âm hồn này4đi không?”
Tôi và Đinh Nhất nói chuyện thêm một lúc thì trời sáng, tôi đang muốn ngủ, nhưng nhìn đồng hồ thấy không thể ngủ được nữa, tôi bèn bảo Đinh Nhất nghỉ ngơi còn mình đi xem tình hình bên chỗ Bạch Kiện.
Nhưng khi tôi đi đến cửa phòng ICU gặp ngay Đàm Lỗi đang ngồi trên ghế nhựa ở hành lang, đầu dựa vào tường mà ngủ thiếp đi
Tôi cũng biết vào tuổi như Đàm Lỗi mà để cậu ta cả đêm không ngủ đúng là tra tấn, tôi cũng không đánh thức cậu ta mà đi thẳng tới chỗ y tá trực.
“Người đẹp, mấy cô thường giao ban lúc mấy giờ?” Tôi cười hỏi.
Y tá trực đêm qua nhìn thấy là tôi, hai gò má lại ửng3hồng trả lời: “8 giờ sáng...”
Tôi gật đầu bảo: “À, nói cách khác thì y tá Diệp Hiểu Xuân sẽ thay ca vào lúc 8 giờ?” Cô y tá nghe xong hơi thất vọng, nói: “A..
Anh nói chị Hiểu Xuân à, chị..
Chị ấy 8 giờ mới đến nhận ca.” Tôi biết câu trả lời xong lập tức xoay người đi vào trong cầu thang, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tinh Vũ: “Mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi? Còn chưa đến một giờ nữa Diệp Hiểu Xuân sẽ đến thay ca.” Sau đó Triệu Tinh Vũ trả lời: “Yên tâm đi, tôi và Tiểu Vương bên pháp y đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng Ngô, lát nữa Tiểu Vương sẽ được y tá trưởng sắp xếp đến phòng ICU bảo vệ Bạch Kiện.” Tôi suy nghĩ rồi nói: “Tôi có một biện pháp, anh nghe thử xem được không...?”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi nhắm mắt lại ngủ trên giường của Bạch Kiện, lúc này Bạch Kiện đã được chuyển đến phòng ICU của khoa giải phẫu thần kinh, còn tôi giả vờ làm anh ta
Đây chính là biện pháp mà tôi đã đưa ra cho Triệu Tinh Vũ, một biện pháp “không có sơ sót”..
Bởi vì Diệp Hiểu Xuân chưa từng gặp Bạch Kiện, chắc chắn cô ta chỉ biết qua đồng nghiệp là có một cảnh sát bị thương phải vào phòng bệnh do mình phụ trách, vì thế chỉ cần y tá không nói ra, Diệp Hiểu Xuân sẽ không biết tôi không phải là Bạch Kiện.
Còn về vết thương trước ngực tôi cũng đã được Tiểu Vương bên pháp y đang đóng giả làm y tá thực tập ngụy trang cẩn thận, chỉ cần không tháo băng gạc phía trước thì sẽ không thể nhận ra vết thương là giả.
Để tôi thay thế Bạch Kiện dụ bắt Diệp Hiểu Xuân là biện pháp ổn thỏa nhất, thứ nhất không cần đến Bạch Kiện đang “hấp hối” phải mạo hiểm, thứ hai tôi cũng có thể phối hợp với Tiểu Vương bắt giữ y tá sát nhân Diệp Hiểu Xuân
Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi cổ thả lỏng nằm ở đó, vì nếu khẩn trương quá thì chỉ sợ bị người nhiều kinh nghiệm như Diệp Hiểu Xuân nhận ra
Tám giờ kém hai mươi phút sáng, tôi nghe được tiếng bước chân của một người lạ đi cùng Tiểu Vương vào phòng ICU..
“Tình trạng Bạch Kiện hai ngày nay thế nào? Có dấu hiệu gì muốn tỉnh không?” Giọng nói của một phụ nữ trung niên vang lên bến tại tối
Lúc này Tiểu Vương khẽ nói: “Tình huống của cảnh sát Bạch rất không lạc quan, bác sĩ Lưu nói anh ta khó mà kiên trì được vài ngày nữa.”