*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy mà uống hai cốc vào bụng xong, ngoại trừ cảm giác hơi cay miệng ra thì chẳng còn gì khác..
Tôi không hề có chút cảm giác váng đầu nào, làm cho Đinh Nhất ở bên cạnh cũng phải trợn tròn mắt
Nếu là tôi của lúc trước chắc chắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng hôm nay lại không hề có chút phản ứng nào
Tôi thấy như vậy không bằng thử bung hết sức ra xem khả năng uống rượu của tôi hiện giờ cao đến mức nào
Hai bình Ngũ Lương Dịch nhanh chóng cạn tới đây, nhưng mặt tôi vẫn không biến sắc, tim không đập nhanh
Vì để kiểm tra tối, nên Đinh Nhất chỉ uống có nửa chén,2còn lại toàn bộ đều bị tôi uống sạch
“Cậu bây giờ có cảm giác gì?” Đinh Nhất thử hỏi dò
Tôi lắc đầu: “Chẳng có cảm giác gì, giống như uống nước ớt vậy, ngoài chút cay miệng ra thì chẳng khác gì uống nước.” Đinh Nhất nghe xong than nhẹ: “Nếu sư phụ tôi mà biết cậu đã uống sạch hai bình Ngũ Lương Dịch chắc sẽ đau lòng chết mất.”
Tôi nói với vẻ không quan tâm: “Chẳng sao hết, cùng lắm lại đền cho chú ấy một thùng.” Kết quả tôi vừa nói ra câu này, vẻ mặt Đinh Nhất bỗng trở nên khác lạ, anh ta nói: “Tiến Bảo, cuối cùng tôi cũng biết cậu khác ở chỗ nào rồi!”
Tôi7hơi khẩn trương hỏi: “Chỗ nào...” Ai ngờ Đinh Nhất lại thật thà nói: “Cậu hào phóng hơn nhiều so với trước đây, uống hai bình Ngũ Lương Dịch của sư phụ vậy mà lại muốn đến cho ông ấy một thùng?” Tôi lập tức bị câu nói của anh ta làm cho cứng họng không trả lời được, đúng là trước đây tôi không hề hào phóng như thế
Đừng nói chứ..
Điều này thật đúng là một thay đổi rõ ràng mà ngay cả người luôn phản ứng chậm chạp ở phương diện này như Đinh Nhất cũng có thể nhận ra
Nghĩ thông suốt điều này xong, tôi cười nhăn nhó, xem ra tới bây giờ đúng là có khác với tôi9của trước kia!
Đinh Nhất thấy tôi không nói gì thì hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao cậu không nói cho chú họ và sư phụ của tôi biết?” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu mà không biết phải trả lời thế nào, nếu như tôi nói cho anh ta rằng cảm giác quen thuộc giữa tôi và bọn họ không còn nữa thì liệu anh ta có đau lòng không? Nhưng sau đó tôi cảm thấy chắc Đinh Nhất sẽ không, bởi vì anh ta thiếu mất một via so với người bình thường, cho nên sẽ không có tình cảm
Tôi bèn thử nói với Đinh Nhất: “Không biết tại sao lúc tôi tỉnh lại trên máy bay đột nhiên thấy vô5cùng xa lạ với mọi người, mặc dù giữa chúng ta vô cùng quen thuộc.” Đinh Nhất nghe xong hơi sững người, sau đó anh ta như có điều suy nghĩ rồi hỏi: “Cho nên cậu bắt đầu hoài nghi chính mình?”
“Ừ, loại cảm giác này cực kỳ không tốt, giống như là cố nhét ký ức của người khác vào đầu mình vậy, mặc dù tôi rất quen thuộc với những ký ức này, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ..
Nếu như tôi biến thành hắn, vậy vì sao tôi vẫn còn có được trí nhớ của mình?” Tôi hỏi với vẻ mặt đầy hoang mang.
Đinh Nhất suy nghĩ rồi bảo: “Mặt này không phải thế mạnh của tôi, nên3tôi không biết phải giúp cậu thế nào..
Nhưng có một điều tối vẫn có thể khẳng định đó là cậu vẫn chính là cậu, dù trong tính cách có phát sinh một chút biến hóa cũng không thay đổi được sự thật này.” Nghe anh ta nói như vậy trong lòng tôi cũng được an ủi phần nào, thế nhưng cảm giác lo lắng vẫn không hề giảm bớt
Cuối cùng Đinh Nhất vẫn đề nghị tối nên nói tình huống hiện giờ cho chú họ nghe, có lẽ chú sẽ có một lời giải thích hợp lý chăng?
Trước đây tai tôi rất mềm, rất dễ dàng nghe theo lời người khác, nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, tôi tình nguyện tin tưởng chính mình mà không muốn đặt hy vọng vào người khác
Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới chuyện lúc ngủ say đã gặp giấc mơ quái lạ kia, trong mơ tôi đã gặp hai người quen, một là Hàn Cẩn chưa biết sống hay chết, một người khác chính là lão hồ ly Trang Hà
Giấc mơ này mặc dù quái lạ nhưng tôi luôn có cảm giác những gì trong mơ đều vô cùng chân thật, giống như đã từng xảy ra..
Cho nên nếu muốn kiểm tra độ chân thật của giấc mơ này, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp tìm tới người trong mơ để hỏi.
Nhưng bây giờ nếu muốn nhìn thấy Hàn Cẩn thì chỉ sợ phải tìm lão Hắc và lão Bạch giúp đỡ, còn về phần Trang Hà thì tìm chú họ là có thể liên lạc với anh ta
Lão hổ ly này không biết đã sống bao nhiêu năm, nếu như cảnh tượng trong mơ thật sự xảy ra, vậy thì anh ta nhất định sẽ nhớ ra.
Nghĩ tới đây tôi liền bấm điện thoại của chú họ nói muốn gặp Trang Hà..
Mặc dù trong điện thoại chú có hơi bất ngờ nhưng vẫn đồng ý sẽ nhanh chóng giúp tôi tìm lão hồ ly đó
Lão hồ ly Trang Hà này luôn luôn tự do, không biết lúc này anh ta đang đi chỗ nào ăn gà rồi, thật ra cũng không thể trách anh ta, nếu như tôi sống đến tầm tuổi giống Trang Hà thì chắc tôi còn sống thoải mái hơn anh ta nhiều
Mấy ngày nay tôi và Đinh Nhất dần khôi phục lại sinh hoạt bình thường, chúng tôi đón Kim Bảo về từ chỗ mẹ Đậu Đậu
Con vật nhỏ này mới đầu cũng tràn đầy nghi ngờ đối với tôi, luôn chạy quanh người ngửi tới ngửi lui như để xác định cái gì.
Cuối cùng có thể do thấy tôi và Đinh Nhất vẫn giống như trước kia nên mới bỏ đi một chút cảnh giác
Nhưng mặc dù vậy nó vẫn không đồng ý một mình ra ngoài với tôi, mỗi lần đi đều phải có Đinh Nhất đi cùng
Lúc đầu tôi cũng không có lòng dạ nào dỗ nó, thế là tôi cũng trở nên nhàn rỗi.
Buổi tối lúc dắt chó ra ngoài bỗng gặp mẹ Đậu Đậu, cô ấy hỏi tôi gần đây có phải gặp chuyện gì khó khăn hay không mà trở nên ít nói như thế?
Tôi cười, hỏi: “Vậy à? Tại sao em không cảm giác được?” Mẹ Đậu Đậu nghe vậy thì khẳng định: “Trước kia cậu dắt chó đi dạo toàn ném cho Đinh Nhất, sau đó một mình chạy đến nói chuyện với chúng tôi..
Nhưng hai hôm nay lúc tôi gặp cậu toàn thấy cậu tự mình tìm chỗ ngồi mà không hề muốn tới trò chuyện với chúng tôi.”
Tôi nghe xong cười xấu hổ rồi đành bịa lý do: “Chủ yếu là thời gian vừa qua em hơi mệt, mấy hôm nữa chắc sẽ lại bình thường thôi.” Mẹ Đậu Đậu nghe thể vỗ vai tôi và bảo: “Không có chuyện gì thì tốt, nếu như thật sự có chuyện gì cậu cứ lên tiếng, kể cả tôi không giúp được gì thì vẫn có thể cùng cậu nghĩ biện pháp giải quyết mà.” Nhìn thấy ánh mắt chân thành người phụ nữ nở nang này, tôi biết những lời chị ấy nói đều là thật lòng
Nhưng làm sao mà một người phụ nữ chỉ ở nhà lo cho gia đình có thể giải quyết vấn đề của tôi chứ? Nghĩ tới đây tôi đành cười nói dối: “Chị đã giúp bọn em rất nhiều rồi, nếu như không có chị giúp chăm sóc cho Kim Bảo thì làm sao bọn em yên tâm ra ngoài làm việc được?”