Người Tìm Xác

Chương 142: Bể nước ngâm xác



“Mẹ nó! Không phải chứ? Sau lại có thể thế này? Đây không phải là nước máy à?” Tôi khó tin hỏi.

Chú Lê lắc đầu: “Ở đây cao hơn mặt nước biển nhiều, có lẽ không thể dùng đường ống đưa nước lên. Chú đoán là dùng nước ngầm, hút nước từ dưới đất lên, sau đó đựng vào một bể chứa nào đó…”

“Chú nói là trong bể nước có xác chết?” Tôi cố chịu cơn buồn nôn.

Đinh Nhất gật đầu: “Đúng, có thể đó chính là Liễu Tuệ.”

“Không phải chứ! Vậy đồ ăn trong nhà bếp không phải đều dùng nước đã ngâm xác chết để nấu à?” Tôi tức giận nói.

Nhưng chú Lê lại nói chắc nịch: “Không phải, nếu có thì chú và Đinh Nhất đã cảm nhận được. Cho đến bây giờ thì chỉ có nước cháu tắm là có mùi xác chết, ngoài ra nước uống đều rất sạch sẽ, xem ra họ chia nguồn nước để sử dụng.”

Tôi cúi đầu ngửi ngửi người mình, luôn cảm thấy có mùi tanh nồng, lo lắng hỏi chú Lê: “Người sống tiếp xúc với nước này có vấn đề gì không?”

Chú Lê nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu chỉ là thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu tiếp xúc lâu dài sẽ khiến âm khí trên người ngày càng nặng, dễ dàng thu hút tà ma chọc ghẹo…”

Nghe chú ấy nói xong, tôi kéo Đinh Nhất lại: “Anh nhanh nhanh mang thùng nước lọc đến để tôi tắm lại, hình như tôi vẫn cảm thấy trên người không thoải mái?”

Đinh Nhất bất đắc dĩ lắc đầu: “Đó là do tâm lý thôi, đừng có tự dọa mình!” Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn đem một xô nước vào phòng tắm cho tôi.

Tôi lại vào phòng tắm sạch lại một lần mới thoải mái bước ra.

Chú Lê hút tẩu thuốc, không biết đang nghĩ gì, nhìn thấy tôi thì buồn cười nói: “Thế nào? Có bóc đi một lớp da không?”

Tôi liếc chú: “Hừ! Chú cứ cười trên nỗi đau khổ của người khác đi!”

Chú Lê cười xấu xa nói: “Không phải cháu gặp ma trong thang máy à? Ma nữ này thật tình cảm, mỗi ngày đều nhìn cháu tắm kìa!”

Tôi không có tâm trạng nói giỡn với chú ấy, nghiêm túc hỏi lại: “Bây giờ làm thế nào ạ? Chúng ta có nên đi tìm bể nước kia, xem bên trong có xác của Liễu Tuệ không?”

Chú Lê xua tay nói: “Chú nghĩ chúng ta cứ chờ đã, chú luôn cảm thấy khách sạn này có chuyện gì khác thường. Tốt nhất chúng ta đừng tự tìm nguy hiểm… dù sao đây cũng không phải ở trong nước.”

Tôi biết chú Lê nói đúng, mặc dù chúng tôi được mời đến đây tìm kiếm cô bé, nhưng đâu biết bao nhiêu phần là thật? Chuyện khó đoán nhất vẫn là lòng người, ai biết ý định thật sự của đối phương là gì, chúng tôi vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Một đêm không mộng, sáng sớm hôm sau, Liễu Như mang tất cả đồ của Liễu Tuệ ở nhà chuyển đến đây. Lúc tôi nhìn thấy đống vật phẩm kia, thì đầu lại đau. Tôi dám khẳng định đống đồ này không có giá trị gì.

Quả nhiên, lãng phí cả buổi sáng, tôi cũng chẳng tìm được gì. Buổi tối Tôn Đào đi làm, tôi và Đinh Nhất đi tìm, muốn nhờ anh ta cho chúng tôi xem bản vẽ mặt bằng khách sạn.

Bởi vì trước đó đã nói với Liễu Như, chắc bà ấy cũng đã dặn em họ, nên Tôn Đào không hề do dự, nhanh chóng đưa bản vẽ khách sạn cho chúng tôi.

Cái này là bản vẽ từ 6 năm trước khi sửa chữa khách sạn đã vẽ lại. Tôi thấy trên tầng cao nhất của khách sạn có bốn bể chứa nước, trong đó bể số 1, số 2 dùng để ăn uống, bể số 3 và 4 dùng để lọc nước, tạo thành vòng tuần hoàn sử dụng nước sạch.

Tôi đoán bể số 3 hoặc số 4 có vấn đề, thi thể của Liễu Tuệ ở trong đó. Bởi vì Tôn Đào nói bản đồ này chỉ có thể xem, không thể mang đi! Thế nên tôi để Đinh Nhất nhìn bản đồ một lần, ghi nhớ toàn bộ.

Rời khỏi phòng Tôn Đào, tôi hỏi nhỏ Đinh Nhất: “Hai chúng ta lên mái nhà xem trước nhé?”

Đinh Nhất nghi ngờ nhìn tôi: “Muốn xem cũng phải thương lượng với sư phụ tôi trước đã chứ?”

Tôi lắc đầu nói: “Không cần, tôi chỉ đi xem một chút, hơn nữa không phải có anh đi cùng à? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Đinh Nhất thấy tôi đầy tự tin, anh ta cũng nghĩ chúng tôi chỉ đi xem một chút thì sẽ không vấn đề gì, thế là chúng tôi đi thang máy lên tầng cao nhất…

Không ngờ tầng trên cùng khóa cửa, trên đó còn có chữ viết bằng tiếng Anh yêu cầu khách hàng không được đi qua khu vực này. Nhìn thấy mấy chữ này cùng với cánh cửa khóa chặt, tôi càng thêm tin tưởng kẻ giết chết Liễu Tuệ chính là nhân viên trong khách sạn.

“Làm sao bây giờ? Cửa này anh có thể mở được không?” Tôi hỏi Đinh Nhất.

Đinh Nhất ngồi xổm xuống nhìn một lúc, sau đó lấy hai cây kim băng trong túi ra, cẩn thận cắm vào lỗ khóa. Tôi đứng sau lưng giục anh ta nhanh lên, sợ có người đến đây nhìn thấy.

Khoảng nửa phút sau, khóa cửa kêu “cạch cạch”, tôi vui mừng, xem ra là xong rồi! Quả nhiên Đinh Nhất lấy hai cây kim băng bỏ vào túi, sau đó đẩy nhẹ chốt, cửa lớn mở ra.

Lập tức một cơn gió lạnh ùa vào, gió lớn khiến chúng tôi lùi về phía sau mãi. Vừa rồi chỉ muốn nhanh chóng đi xem bể nước, nên chúng tôi quên không mặc áo khoác lông.

“Lạnh quá, tôi nghĩ chúng ta cứ về trước đã nhé?” Đinh Nhất thấy tôi không chịu được lạnh nên nói.

Tôi lắc đầu: “Chờ đã, đến đây rồi mà, tôi nhất định phải xác nhận xem, bể nước kia có thi thể của Liễu Tuệ hay không!”

Sau đó chúng tôi đi vòng qua một loạt hàng rào, đến chỗ bốn bể chứa nước. Tôi cảm nhận được thi thể trong bể nước ngay… Lúc này tay của tôi đã lạnh cứng không còn cảm giác. May mà có Đinh Nhất, nếu không tôi không thể đi qua mấy cái hàng rào kia được.

Bốn bể nước này bên ngoài đều được bọc bởi nhiều tầng giữ ấm, để bảo vệ nước không bị đóng băng. Trong đó hai bể có nhiều thiết bị kỳ lạ, tôi đoán đó là hệ thống lọc nước bẩn tuần hoàn.

Tôi xoa hai bàn tay, cố gắng khôi phục lại chút cảm giác, sau đó từ từ chạm vào bể số 3. Không có cảm giác gì, tôi sờ sang bể số 4, vừa chạm vào, tiếng ong vang lên trong đầu tôi, tìm được Liễu Tuệ rồi…

Ký ức khi còn sống của Liễu Tuệ tuôn trào khiến tôi bất ngờ vì bị quá tải. Tôi cũng không nghĩ đến cái lạnh giá trên người nữa, dán chặt cả người vào bể nước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv