*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi biết chỗ này càng canh phòng nghiêm ngặt thì càng có vấn đề, chỉ không biết khi Lương Siêu còn sống đã từng tới đây hay chưa? Sau khi chúng tôi tụ tập với Đinh Nhất, anh ta dẫn chúng tôi đi tới một đoạn tường tương đối văng, nơi này rời xa công chính, cho nên bảo vệ ở công tạm thời không thấy chúng tôi.
“Nghe đi...” Đinh Nhất dẫn chúng tôi đến đây xong, liền chỉ về phía bên kia tường bảo chúng tôi cẩn thận lắng nghe.
Mặc dù tôi không biết Đinh Nhất bảo nghe cái gì, nhưng vẫn lắng nghe rất chăm chú âm thanh phía bên kia tường... Mặc dù lúc đầu còn chưa rõ ràng lắm, nhưng loáng thoáng có tiếng nước chảy, mà còn thoang thoảng2một mùi vị nước rửa chén?
uống bên đó là thế nào? Đinh Nhất gật nhẹ đầu, tiếp đó khoanh hai tay, tôi đạp chân vào giữa hai tay rồi anh ta dùng sức nâng lên một chút, hai tay của tôi vừa vặn để lên trên đầu tường.
Khi tôi từ từ duỗi đầu ra xem, suýt nữa ngộp thở, hóa ra nơi đây là một bể nước bẩn, chắc nước bẩn trong khách sạn đều thải ra chỗ này, sau đó thông qua đường ống chảy xuống đất.
Khó trách luôn có người canh phòng cả ngày lẫn đêm, nếu như bị cục bảo vệ môi trường phát hiện thì khách sạn này của bọn họ vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện hoạt động nữa! Nghĩ tới đây tôi muốn dùng di động lén chụp8lại tình hình nơi này... Nhưng tiếc là sức bàn tay tôi quá yếu, không thể làm được việc một tay trèo tường một tay chụp ảnh, cuối cùng đành phải từ bỏ và nhảy từ trên đầu tường xuống.
Sau đó vẫn là Đinh Nhất leo lên vài lần, chụp mấy tấm ảnh làm bằng chứng rồi chúng tôi mới nhanh chóng rút lui...
Trở lại trong phòng khách sạn, mấy người chúng tôi thương lượng xem có muốn thông báo việc này lên mạng hay không? Ý của Chú Lê là trước khi tìm được Lương Siêu thì không nên đánh rắn động cỏ, nhưng tôi thì lại nghĩ nếu muốn tìm được Lương Siêu trước tiên phải đánh rắn động cỏ mới được! Sau đó tôi lên mạng tìm hiểu những tin tức6mà Lương Siêu đăng lúc trước, phát hiện anh ta đều dùng bút danh là Một Chiếc Thuyền Con, thế là tôi lập tức đăng ký một tài khoản Weibo, lấy tên là Một Chiếc Thuyền Con, sau đó dùng bút danh cũ của Lương Siêu gửi những tấm ảnh này lên, muốn xem một chút phản ứng của đối phương rồi lại tính.
Nói ra cũng thật kì quái, khi tôi gửi những tấm ảnh thông qua tài khoản Một Chiếc Thuyền Con, ngay từ đầu cũng không được ai chú ý. Nhưng mấy tiếng sau lại tràn vào một đội thủy quân bắt đầu tấn công tối, liên tục uy hiếp nói nếu tôi không chủ động xóa mấy tấm ảnh này thì sẽ làm thịt chúng tôi.
Tôi xem những dòng tin nhắn3phía dưới, trong lòng có chút tức giận, có ít người vì đạo nghĩa, vì đạo đức nghề nghiệp mà dám một mình mạo hiểm... Nhưng có một số người chỉ dám trốn sau màn hình vẫy đuôi như chó, giống như bọn họ hiếu tất cả mọi chuyện nhưng thật ra chỉ là một đám thủy quân vì vài đồng tiền mà đến tài khoản Weibo của người khác mắng chửi mà thôi.
Nghĩ tới chuyện này tôi cố ý chọc lại: “Dù sao tao cũng đã chết, nếu như bọn mày không sợ bị ma quỷ nhập thì có thể tới giết tao! Hãy nhớ tên của tao là Một Chiếc Thuyền Con...” Tôi vừa nói lời này ra, đám thủy quân đang mắng chửi phía dưới quả nhiên bớt đi một số5lượng lớn, xem ra bọn này cũng chỉ là muốn kiếm miếng cơm, gặp phải đối thủ liền chạy mất dép, đến rắm cũng chẳng dám đánh.
Dọa chạy đám thủy quân xong, những người còn lại chính là một số không nhiều những người biết sự thật, lúc này có một tài khoản gọi là “Nước Mưa Giang Nam” trực tiếp nhắn tin hỏi tôi: “Cậu là ai? Những tấm ảnh này được chụp lúc nào?”
Tôi đáp lại hắn bằng một biểu hiện cười lạnh và nói: “Mày không biết tao là ai à?” Đối phương quả nhiên bị tôi dọa lập tức rời khỏi mạng. Đến khi những người “kiểm chuyện” này không nói thêm gì nữa, bắt đầu có một ít đúng là quần chúng ăn dưa phát biểu ý kiến.
Bọn họ cũng thay nhau khiển trách những hành động trái pháp luật của Giang Nam Mỹ Nhân, hơn nữa còn có người nói chắc như đinh đóng cột rằng thật ra khách sạn này làm điều đó không phải chỉ mới một hay hai ngày, trước đây đã từng có người đi cục bảo vệ môi trường báo cáo nhưng đến cuối cùng đều “Không giải quyết được gì”.
Tôi nghe thể thở dài trong lòng, khách sạn này từ chiếm đất bất hợp pháp đến xả thải bất hợp pháp, mỗi chuyện đều đang xảy ra, nhưng các ban ngành kiểm tra vẫn làm như không thấy!
Trước đó Lương Siêu bí mật điều tra chỉ sợ đã chạm đến ích lợi của một nhóm người... Hiện giờ xem ra, việc anh ta mất tích càng ngày càng không đơn giản! Thế nhưng, nước ở thị trấn Hải Hồ quá sâu, nếu như chúng tôi chỉ đơn giản muốn giúp Khâu Bình tìm chồng, vậy không cần thiết phải xen vào vũng nước đục này.
Mặc dù mấy người chúng tôi không sợ chuyện này, nhưng cũng không thể gặp chuyện nào đều phải quản chuyện đó chứ? Cho nên hiện giờ vẫn là đi một bước nhìn một bước. Nhưng nếu như muốn tìm được Lương Siêu mà phải quẩy đục nước ở Hải Hỗ... Vậy thì thật xin lỗi! Chúng tôi không quan tâm là ai, đã làm trái lương tâm thì nhất định phải trả giá đắt.
Sáng sớm hôm sau mấy người chúng tôi tiếp tục đi tìm xung quanh khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân, muốn tìm được nơi Lương Siêu xảy ra chuyện... Trong trí nhớ của tàn hồn Lương Siêu, đó là một đoạn đường rất mới và rộng, chắc vừa thông xe không được bao lâu. Nếu như tôi không nhớ nhầm, lúc chuyện xảy ra đúng vào 12 giờ 25 phút buổi trưa, bởi vì khi Lương Siêu đi qua đường anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó chuẩn bị băng qua đường, nhưng đúng vào lúc này thân thể anh ta đột nhiên bị xe đâm văng lên. Tôi nhớ rõ lúc Lương Siêu qua đường, đã nhìn hai bên trước, lúc đó trên đường đừng nói là xe, ngay cả một người đi đường đều không có! Nhưng vì sao vừa mới băng qua lại bị xe đâm? Chắc chắn có người đã ở đây chờ Lương Siêu... Cho nên bất kể anh ta cẩn thận thể nào thì kết quả cuối cùng vẫn giống nhau.