*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiễn Thẩm Oánh Oánh đi rồi, Đinh Nhất cười bảo tôi: “Cậu gửi tiền lúc nào thế?”
Tôi bật mạnh ra tiếng thở dài và nói: “Chỉ tiếc vẫn không thể cứu được mạng của Thẩm Hồng Kỳ, tôi thật không ngờ ông ta lại luẩn quẩn trong lòng như vậy...”
Đinh Nhất thong thả nói với tôi một câu: “Cậu nhớ kĩ câu này, ai có số nấy...” Tôi ngẫm lại cũng phải, nếu hôm nay là vì chuyện khác, có lẽ người khác giúp một tay là có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng nếu là sức khỏe có vấn đề, vậy thật sự chỉ có thể xem số mạng. Nghĩ đến đây tôi lại quay đầu nhìn về phía Chú Lê, không biết lão thầy bói già này còn muốn ngủ bao lâu mới định tỉnh?2Trước kia khi chú ấy thường xuyên ở bên cạnh thì không cảm thấy gì, bây giờ thình lình bị bệnh, trong lúc nhất thời tôi thực sự hơi không quen, giống như bất chợt không còn người đáng tin cậy nữa.
Buổi chiều hai vợ chồng lão Triệu và Chiêu Tài đến thăm, đầu tiên lão Triệu gặp bác sĩ điều trị chính của Chú Lê tìm hiểu thử bệnh tình của chú. Theo con mắt chuyên nghiệp của anh ấy, vấn đề của Chú Lê không lớn, phẫu thuật cũng coi như thành công, mấy ngày nay chỉ cần quan sát chặt chẽ là được, chắc hẳn có thể tỉnh lại rất nhanh thôi.
Trong lòng tôi buông lỏng, đây là tin tức tốt nhất tôi nghe được mấy ngày nay. Vì vậy tôi cúi người xuống lấy tay8véo mặt Chú Lê và nói: “Chú yêu quý của cháu, chú nhanh tỉnh lại đi! Nếu như còn không tỉnh cháu sẽ tiêu hết tiền ép đáy quan tài của chủ đấy!!”
Chỉ tiếc kích thích này chưa đủ mạnh, Chú Lê vẫn không cho tôi một chút phản ứng nào... Xem ra buổi tối hôm nay tôi vẫn phải trông cậy vào đại sư gà mờ Đinh Nhất mới được.
Chờ hai vợ chồng lão Triệu đi rồi, tôi và Đinh Nhất bắt đầu chuẩn bị những gì cần cho việc bắt ma buổi tối. Trước đây chúng tôi đều là phụ tá cho Chú Lê, tuy rằng cũng biết chút chút, nhưng chắc chắn kém xa chú ấy. Hi vọng buổi tối hôm nay chúng tôi có thể thuận lợi hoàn thành mọi thứ.
Trên thực tế tôi cũng6không muốn đánh tan linh hồn của Lý Dược Tiến lắm, dầu gì tôi cũng do Chú Lê dạy dỗ nên, vì thế cũng lây nhiễm phần nhân từ nương tay của chú... Ngẫm lại lúc Lý Dược Tiển còn sống cũng rất đáng thương, nếu sau khi chết lại bị chúng tôi đánh hồn bay phách tán, thì ngay cả cơ hội đầu thai một lần nữa cũng không có.
Để làm rõ ràng rốt cuộc tại sao Lý Dược Tiến lại đến nông nỗi này, nên tôi đến quầy y tá tìm mấy cô y tá nói chuyện phiếm, sau đó giả vờ vô tình cố ý nói: “Đúng rồi, trước đây tôi có một ông hàng xóm tên Lý Dược Tiên, nghe nói ông ấy ở bệnh viện của các cô luôn.”
Hai cô y tá nghe vậy3thì nét mặt thay đổi, một người trong đó còn nói với sắc mặt khó coi: “Đừng đề cập đến Lý Dược Tiến đó, chính là vì ông ta mà nhân viên y tế của phòng chúng tôi chẳng còn tiền thưởng trong tháng nữa đó.” Tôi cố ý kinh ngạc hỏi: “Là sao? Chẳng lẽ ông ta khiếu nại các cô à?”.
“Nào có! Người này thiểu bệnh viện hơn mười nghìn tiền viện phí nên chạy trốn! Chúng tôi đã tìm ông ta gần hai tháng nay! Anh quen ông ta à? Vậy anh biết có thể tìm được ông ta ở đâu không?” Cô ta vội vàng hỏi tôi.
Tôi thầm nghĩ bụng, không phải ông ta ở trên mái nhà khu nội trú của các cổ đó sao, rõ ràng là tự các người không tìm thấy,5còn nói người ta chạy trốn! Thật ra những người ở bệnh viện này nên thấy may mắn là lúc trước Lý Dược Tiến không nhảy xuống giống Thẩm Hồng Kỳ, nếu không khoa của bọn họ, thậm chí bệnh viện của bọn họ đều phải nổi tiếng vì thế... Rốt cuộc nếu chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, liên tiếp xảy ra chuyện bệnh nhân tự tử, như vậy đã có thể lên kênh truyền hình “Pháp luật online” rồi.
Sau khi trời tối, Đinh Nhất bố trí một trận pháp nhốt ma quen thuộc duy nhất mà anh ta biết bên trong phòng bệnh, hi vọng có thể nhốt Lý Dược Tiến trong trận thành công... Chỉ có điều bây giờ còn một vấn đề bày ra trước mắt chúng tôi, đó là làm sao chúng tôi có thể bảo đảm Lý Dược Tiến nhất định sẽ đi vào căn phòng này của Chú Lê đây?
Rốt cuộc cả một tầng này đều là những người bệnh nặng nguy kịch, ai biết Lý Dược Tiến có thể tới tìm ai chứ? Khi tôi và Đinh Nhất đang sầu não, chiếc giường trước đây của Thẩm Hồng Kỳ có một người bệnh vào nằm.
Nghe y tá nói người này từ khu cấp cứu chuyển đến, tai nạn xe đâm vào đầu, tình hình không khác Chú Lê quá nhiều, đều là bị cục máu đông đè lên dây thần kinh, vừa mới làm phẫu thuật mở hộp sọ xong.
Chỉ là trên người này không có giấy tờ chứng minh thân phận gì hết, hơn nữa cũng không liên hệ được với người nhà của anh ta, bệnh viện cứu chữa trước theo chủ nghĩa nhân đạo. Không có người nhà sẽ không ai theo chăm sóc, buổi tối hôm nay tên này chắc hẳn là một con dê béo dễ dàng ra tay trong mắt Lý Dược Tiến đây.
Có điều, mặc dù hiện giờ bệnh nhân này trở thành mồi câu cá của chúng tôi, nhưng cũng không thể để anh ta có một chút nguy hiểm nào, cho nên tôi vẫn bảo Đinh Nhất đè một lá bùa vàng Chú Lê thường về ở dưới người anh ta để phòng ngừa chẳng may...
Sau khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn canh ở cạnh giường Chú Lê như bình thường, mà Đinh Nhất vẫn trốn ở trong phòng vệ sinh của tầng này, chờ tín hiệu của tôi. Trước nửa đêm, tất cả đều bình thường, giữa chừng chỉ có y tá ghé qua thăm hai lần.
Hơn một giờ sáng, tôi gục xuống giường bệnh của Chú Lê giả vờ ngủ, đến khi một lần nữa cảm thấy trên người ớn lạnh từng cơn, tôi lặng lẽ mở mắt nhìn, thấy thứ tà ma có đôi mắt đỏ kia quả nhiên đang cúi người hút dương khi của bệnh nhân phải phẫu thuật vì bị tai nạn xe. Tôi lập tức ấn nút trên điện thoại, gọi cho Đinh Nhất trong phòng vệ sinh ngoài hành lang, sau đó chậm rãi ngồi dậy ngay ngắn, lạnh lùng nói với thứ tà ma kia: “Lý Dược Tiến?!” Bị tôi gọi đúng tên, tên kia đột nhiên quay người lại, trừng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía tôi. Tôi thấy ông ta bước vào trận pháp Đinh Nhất đã bày, lúc này mới thoáng thở phào và nói: “Ông là Lý Dược Tiến phải không?”
Tôi đoán tên kia không ngờ tôi lại có thể gọi thẳng ra tên của ông ta, sửng sốt trong chốc lát mới cứng họng hỏi tôi: “Cậu là ai? Làm sao biết tên của tôi?” Tôi cười lạnh nói: “Ông rất nổi tiếng ở đây đấy, ông không biết sao?” “Tôi nổi tiếng? Một người bị bệnh nan y như tôi có gì mà nổi tiếng?” Lý Dược Tiến rất khó hiểu hỏi lại.
“Đó là bởi vì từ sau khi nơi này trở thành một trong ba bệnh viện hàng đầu, ông là người bệnh đầu tiên thiếu tiền viện phí nên chạy trốn...” Tôi nói với giọng điệu châm biếm.