*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa mấy kẻ trong đó hình như cũng không phải kẻ đứng đầu, bọn chúng cũng không biết nhiều về đường dây tội phạm này, nếu như không phải vì những đứa trẻ trong đó quá đáng thương, không muốn để chúng tiếp tục chịu khổ... Đám Bạch Kiện chắc chắn sẽ thả dây câu dài bắt con cá lớn.
Sau khi về đến Cục cảnh sát, tôi miêu tả lại địa hình nơi đó, nhân viên nghiệp vụ dựa theo đó vẽ ra một bản đồ địa hình rất chuẩn xác.
Có điều tôi mới chỉ đi qua tầng hầm thứ nhất và thứ hai, còn tầng dưới cùng thì không biết thế nào? Có bao nhiêu đứa trẻ bị nhốt dưới2đó? Tôi không biết được.
Tôi tin rằng trong tòa nhà không chỉ có mấy đứa bé mà tôi đã gặp, nhất là ở tầng dưới cùng kia, nơi sâu nhất thường sẽ ẩn giấu những bí mật càng kinh người. Đêm hôm đó, bọn Bạch Kiện đã lên kế hoạch chu toàn, thừa dịp đêm tối, đội đặc công lặng lẽ tiếp cận tử hợp viện trong bình thường kia, nhưng thực tế lại giấu giếm bí ẩn bên dưới.
Lúc đầu Bạch Kiện bảo tôi ở nhà chờ tin, nhưng tôi dù sao cũng đã tham gia vào chuyện này, hơn nữa tôi rất lo cho cậu bé Tiểu Long kia, nên đêm đó cũng đi theo.
Lúc bắt đầu, kế hoạch diễn8ra rất thuận lợi, Bạch Kiện mang theo đội đặc công thành công lặng lẽ tiến vào tầng hầm một và hai, nhanh chóng khống chế được đám người bên trong, nhưng bọn họ lục soát hết tầng hầm thứ hai cũng không tìm thấy Tiểu Long mà tôi nói đến. Tôi ở trên chờ một lúc, thấy mấy cô bé gặp ban ngày đều đã được cảnh sát đưa ra ngoài, có lẽ chuyện xảy ra quá đột ngột, mặt đứa nào cũng đầy sợ hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi tìm mãi vẫn không thấy Tiểu Long đâu, liền giữ một cô bé hơi lớn tuổi lại hỏi: “Tiểu Long đâu?”
Ánh mắt cô bé tỏ vẻ không hiểu,6tôi liền nhớ ra bọn chúng không gọi cậu bé là Tiểu Long, mà gọi là Cường Cường, thế là tôi hỏi lại: “Cháu có thầy Cường Cường đầu không? Là một cậu bé?”
Cô bé nghĩ một chút rồi nói: “Trước giờ cơm tối nó phát bệnh, bị họ đưa xuống tầng dưới.” Tôi ngạc nhiên, không ngờ đứa bé này lại còn có bệnh, tôi vội hỏi tiếp: “Cậu bé bị bệnh gì?”
Có lẽ giọng tối hơi cao, khiến cô bé kia bị dọa sợ, ngay lập tức nói mình không biết gì hết... Tôi biết có hỏi cũng không được gì, lập tức chạy theo cầu thang xuống dưới, đến lúc tôi chạy đến tầng hầm thứ hai thì thấy3Bạch Kiện đang đứng ở đầu cầu thang đi xuống tầng tiếp theo, vẻ không hài lòng nói: “Sao cậu lại xuống đây, chỗ này không an toàn!”
Tôi lập tức nói với anh ta: “Tôi vừa hỏi một cô bé, nó nói Tiểu Long phát bệnh bị đưa xuống dưới kia.”
Bạch Kiện sầm mặt, hướng về phía cửa chống trộm thông xuống tầng dưới rồi nói với tôi: “Nhân viên kỹ thuật sẽ đến ngay, đừng lo lắng...” Tôi không biết câu “Đừng lo lắng” của anh ta là nói với tôi hay tự nói với chính mình? Vì trong lòng chúng tôi đều có một dự cảm xấu, đằng sau cánh cửa chống trộm khóa chặt kia, có lẽ sẽ có5thứ chúng tôi không tiếp nhận được. Sau đó nhân viên kỹ thuật vội vàng chạy đến mở cánh cửa kia ra, Bạch Kiện dẫn theo hai đặc công cẩn thận tiến vào, đầu tiên bọn họ xác nhận bên trong an toàn, sau đó bật công tắc đèn, bóng đèn cả tầng hầm đều sáng lên. Kết cấu của tầng này không hề giống như chúng tôi nghĩ, không gian rất rộng rãi, trống trải, cơ bản đều chỉ có các cột bê tông, phía trong cùng ánh sáng chiếu lờ mờ, dường như có để mấy cái tủ đồng. Vì tôi vẫn cách chỗ tủ đó một đoạn, nên không cảm nhận được gì, nhưng nghe cô bé kia nói Tiểu Long bị bọn chúng đưa xuống dưới này, những chỗ này đâu có nơi nào để giữ trẻ con? Ngoại trừ.... Mấy cái tủ đông kia. Tôi vội bước về phía trước, nhưng dường như sợ cảm nhận được thứ gì đó nên ngừng lại... Cuối cùng vẫn là Bạch Kiện đi về phía đó, dùng sức mở nắp một tủ đông lên! Bên trong là thịt đông, đây là đồ ăn thường ngày của bọn chúng. Bạch Kiến thở phào quay lại nói với tôi: “Chỉ là thịt đông bình thường thôi.”
Tôi nghe thể cũng bước lên mấy bước, nhưng nhanh chóng nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, sau đó tôi gấp gáp bước hai bước đến trước một tủ đông khác, nhấc mạnh nắp lên, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang nằm an tĩnh trong đó....
Trên mặt Tiểu Long không hề có biểu cảm đau đớn, trong tay cậu bé vẫn nắm chặt túi “thịt hổ” kia. Dù thế nào tôi cũng không tiếp nhận được kết quả này, lúc tôi rời đi cậu bé vẫn còn sống, vì sao mới chỉ một chút thời gian như vậy đã không còn sống? Trong lòng tôi đã tự hứa sẽ quay lại đón cậu bé, nhưng tôi lại không làm được... Tôi cố nén sự khó chịu trong lòng, đưa tay chậm rãi chạm vào khuôn mặt nhỏ bé lạnh lẽo, một chút ký ức khi còn sống của cậu bé ùa về trong đầu tôi, không ngờ Tiểu Long lại bị bệnh thận rất nặng, với bệnh tình và lứa tuổi của cậu bé đáng lẽ giờ này phải đang nằm trên giường bệnh điều trị, nhưng hôm nay lại chỉ có thể nằm trong chiếc tủ đông lạnh lẽo này. Sắc mặt mấy đặc công cũng ảm đạm khi nhìn thấy Tiểu Long, dù sao đây là chuyện không ai muốn thấy, nhất là tôi...
Lúc đó tôi rất hối hận vì sao ban ngày không đưa Tiểu Long đi cùng? Có lẽ nếu tôi đưa thêm tiền, bọn chúng có thể đồng ý cho tôi mang đứa trẻ đi. Nếu được vậy, cậu bé đã không phải chịu kết cục thế này. Sau khi nhìn thấy thi thể Tiểu Long, cơn tức giận của tôi đạt đến cực điểm, tôi dường như chạy hết sức lên trên, lao đến túm lấy gã trẻ tuổi đang đứng ngoài xe cảnh sát hét lên: “Vì sao Tiểu Long chết? Không phải mày đã đồng ý không đánh nó rồi sao?”