*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên Lỗi bĩu môi: “Đồ quỷ hẹp hòi! Chẳng thú vị gì!” Cậu ta nói xong thì biến mất ngay trước mắt tôi nhanh như chớp. Tôi nhìn bình thủy tinh trong tay mình, nghĩ bụng may mà vừa nãy không tuột tay ném mất. Nhưng nhìn kỹ lại chợt phát hiện hình như Cục Thịt không đúng lắm! Bình thường, sau khi tôi nhỏ ba giọt máu xuống, màu sắc của nó sẽ chuyển từ hồng nhạt thành hồng phấn... Nhưng hôm nay màu sắc của nó chẳng những không đậm lên, ngược lại còn từ từ trở nên nhạt đi.
Sau khi tàn tiệc, tôi lập tức đưa Cục Thịt cho chú Lê xem. Kết quả hôm nay cho thầy bói này uống hơi nhiều, chú chỉ híp mắt nhìn cả buổi rồi nấc một cái, sau đó mới nói với2vẻ mặt chán ghét: “Sao... Sao cháu lại mang cái thứ này trên người hả?”
Tôi giải thích: “Tại vì sợ không về kịp trước giờ Hợi để cho nó ăn mà, cho nên chẳng bằng mang theo người tiện hơn... Không phải, chú Lê à, chú xem, có phải con cổ trùng này xảy ra vấn đề gì không? Sao màu sắc của nó từ từ nhạt đi thế?”
Nghe vậy, chú Lê lại cầm lấy cái bình thủy tinh trong tay tôi nhìn kỹ thêm mấy lần, sau đó nghi ngờ hỏi tôi: “Mấy ngày nay cháu vẫn mớm cho nó ba giọt máu đúng giờ đấy chứ hả?” Tôi gật đầu rất chắc chắn: “Đương nhiên! Chưa bao giờ muộn một phút nào.”
Chủ Lê khẽ than thở: “Vậy thì không liên quan gì với đầu này của cháu, có thể là8hiện giờ chủ nhân của nó không khỏe lắm.” “Nghĩa là gì ạ?” Tôi truy hỏi.
Chú Lê thấy tôi lộ vẻ quan tâm thì đáp một cách bất đắc dĩ: “Có thể có nghĩa gì nữa? Loại cổ trùng này đều gắn liền với sự sống chết của chủ nhân nó. Cháu giết cổ trùng thì cô ta nhất định không sống được nữa. Cùng một đạo lý đó, nếu cô ta sắp chết, con cố trùng này cũng không sống nối.”
“Nói cách khác Ngô An Ni có thể sắp chết...” Tôi tự mình lẩm bẩm. Chú Lê thấy sắc mặt tôi ảm đạm nên không nói tiếp nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn không kìm được mở miệng khuyên: “Con người trước sau gì cũng chết, huống chi là cô ta? Người nuôi cổ sớm muộn gì cũng có2ngày bị cắn trả, bởi vì cô ta không thể nào chỉ nuôi một con sâu, chỉ hại một người được... Cháu thờ con cổ trùng này như của quý, nhưng người khác không như vậy! Chết đi cũng tốt, cô ta chết thì chuyện này mới xem như hoàn toàn chấm dứt.”
Tôi cũng không nói gì, chỉ hơi ngẩn ngơ nhìn cái bình nhỏ... Sau một lúc lâu, tôi đột nhiên rạch ngón tay nhỏ thêm ba giọt máu lên người Cục Thịt. Ba giọt máu này bị Cục Thịt hấp thu trong nháy mắt và người nó cũng bắt đầu dần dần khôi phục màu thịt hồng hào. Nhưng ai ngờ khi tôi còn chưa kịp vui mừng thì màu hồng hào mới khôi phục lại nhanh chóng biến mất, người nó lại trở thành màu trắng bệch.
Chú Lê giận2sôi máu, trở tay đập một cú vào cổ tối và nói: “Thằng nhóc ngu ngốc! Cho dù bây giờ cháu trút hết máu cả người mình cho con sâu này thì cũng không cứu được Ngô An Ni!” Tôi biết lần này bản thân bị đánh chẳng oan, đành phải hậm hực nói: “Cháu thử xem sao, không được thì bỏ, chẳng qua chỉ là ba giọt máu thôi mà.”
Chú Lê giơ tay giật lấy cái bình và nói: “Thứ này để ở chỗ chú đi! Xem màu sắc này, căn bản nó không sống được đến giờ Hợi ngày mai. Cháu giữ nó lại trên người cũng vô dụng, để chú xử lý!”
Tôi vội vàng bày vẻ mặt lấy lòng: “Nó vẫn chưa chết đâu mà! Chú Lê...” Nhưng chú Lê vốn chẳng thèm để ý đến trò này của6tôi, chú đút cái bình vào trong túi, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ. Tôi chẳng còn cách nào, đành phải kéo theo Đinh Nhật mặt dày ở lại nhà chú Lê, cũng tiện trông chừng sự sống chết của Cục Thịt bất cứ lúc nào.
Ai ngờ đêm nay lại khiến tôi kinh hồn bạt vía. Tôi vốn nghĩ phải ở lại nhà chú Lê để đề phòng chú Lệ xử lý Cục Thịt trước, kết quả phát hiện kẻ tôi thật sự nên đề phòng không phải chú Lê, mà là Tiểu Hắc nhà chú! Bắt đầu từ khi tôi vừa bước vào cửa, con mèo Tiểu Hắc này đã vòng quanh bên cạnh chú Lê ngửi qua ngửi lại, sau đó ra sức liếm mép. Tôi thật sự quá quen với biểu cảm này của nó, lúc Kim Bảo thèm thứ gì đều có vẻ mặt này. Chú Lê thì càng xem náo nhiệt không sợ to chuyện: “Tiểu Hắc muốn ăn Cục Thịt của cháu, cả nó cũng biết con sâu kia sắp chết rồi!” Haizz! Hoá ra bây giờ tôi phải phòng cháy phòng trộm phòng Tiểu Hắc nữa! Con vật này gian manh lắm, lỡ đâu không cẩn thận để nó ăn mất thật thì hỏng hết! Vì vậy trước khi ngủ tôi còn cố ý dặn Đinh Nhất phải đóng kín cửa sổ, tuyệt đối không thể cho Tiểu Hắc lén vào.
Kết quả Đinh Nhất đồng ý đàng hoàng rồi, nhưng sáng sớm hôm sau mới vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy Tiểu Hắc đang nhìn cái bình đêm qua chú Lê đặt trên bàn với vẻ mặt “thèm chảy nước miếng”, dọa tôi hết hồn vội cầm cái bình lên.
Ai ngờ lúc ăn bữa sáng chú Lê lại cho tôi biết: “Cháu không cần đề phòng Tiểu Hắc như vậy. Con sâu này không chết nó sẽ không ăn đâu. Cháu đừng thấy nó chỉ là con súc sinh, nhưng còn khôn khéo hơn cháu, có thể phân biệt rõ cái gì có độc cái gì không.”
Tôi cười cười xấu hổ, sau đó nhanh chóng cúi đầu ăn cơm. Đến trưa, chú Lê thấy tôi không có ý định muốn đi, vì vậy đành cam chịu đi ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị nấu một bữa ngon cho chúng tôi ăn trưa.
Chủ vừa mới ra khỏi cửa, Tiểu Hắc bắt đầu mở màn tấn công cái bình trong tay tôi. Tôi thấy thế vội vàng bảo Đinh Nhất đuổi nó ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa chính và cửa sổ. Ai ngờ con này bám dai như ma quỷ, kêu to không ngừng ở ngoài sân, làm tôi nghe rồi hết cả ruột. Cuối cùng vẫn phải chờ đến khi chú Lê trở về nó mới thành thật một lát.