“Làm sao bây giờ Đinh Nhất? Làm sao bây giờ? Bố mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Đúng không!” Tôi mất kiểm soát kêu lên.
Đinh Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Tiến Bảo, bố mẹ cậu chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu, họ nhất định sẽ lo lắng, biết không?”
Lời của anh ta khiến tôi tỉnh táo lại, bây giờ tôi không thể mất bình tĩnh được. Dù xảy ra chuyện gì, tôi nhất định phải… học cách đối mặt với nó.
Lúc này chú Lê đi tới, tôi đứng phắt dậy, hy vọng nhìn sang, nhưng chú lại lắc đầu bất đắc dĩ, không nói gì.
Tôi gật đầu nói: “Không có tin gì chính là tin tốt nhất…”
Chú Lê thấy tâm trạng của tôi không ổn định, biết không thể để tôi tiếp tục nghĩ lung tung nữa, thế là chú nói: “Đi, đến giúp một tay!”
Tôi bị chú ấy kéo đến cạnh đống đất đá, nhìn thấy một chiến sĩ vũ trang đang dọn dẹp, cố gắng tìm thi thể dưới đống đổ nát này. Vì khi cơn địa chấn xảy ra vào buổi tối, nơi này lại vắng vẻ, nên sau khi cơn di chấn đi qua, không ai nghĩ ở đây sẽ xảy ra chuyện.
Đợi đến lúc có người cầu cứu, thì đã bỏ qua thời gian cứu viện tốt nhất. Cảnh sát vũ trang đã đào ra hai di thể trong đống phế tích. Nhưng vì không có máy móc cỡ lớn, nên tất cả công việc đều được làm bằng tay, lượng công việc lại quá nhiều, không ít cảnh sát đã nằm gục trên đất.
Tôi đứng phía sau nhìn họ đào xới liên tục, đột nhiên ánh mắt tôi cứng lại. Ngay trước mắt, không dưới 5 mét đất đang chôn một người mẹ, khi gặp nạn, cô ấy đã dùng cơ thể che chở cho con mình, cố gắng tạo một không gian bảo vệ đứa bé…
Tôi xốc lại tinh thần, nói ngay với cảnh sát: “Mau, phía dưới này có một đứa bé! Có thể vẫn còn sống, nhanh lên!”
Mấy cảnh sát chạy đến đào đất đá lên, quả nhiên phát hiện một thi thể phụ nữ, dưới thi thể có một cái sọt, bên trong là một đứa bé mới được mấy tháng tuổi.
Mặc dù cái sọt đã bị biến dạng, nhưng đứa trẻ không bị thương, cảnh sát đưa nó ra, gạt bùn đất trên mặt đi, đứa bé khóc toáng lên….
Mọi người tham gia cứu viện khi nghe thấy tiếng khóc, thì không kìm nén nổi. Đây là một sinh mệnh nhỏ bé, có sự bảo vệ của người mẹ mới sống sót được. Đối với tình huống không còn hy vọng như hiện tại, đây chính là điều thắp lại ngọn nến cho mọi người!
“Nhất định vẫn còn người sống, mọi người đừng từ bỏ!” Một người đàn ông trung niên mập mạp nói to, nhìn quân hàm, ít gì cũng là Trung đội trưởng.
Ông ấy nói xong thì đến cạnh, vỗ vỗ vai tôi: “Cậu nhóc, xem ra đưa các cậu đến đây cũng không phải chuyện xấu!”
Vốn lúc đầu khi cấp trên ra lệnh đưa chúng tôi đến đây, ông ấy cũng không đồng ý. Mọi người đang bận rộn cứu hộ, ba chúng tôi chỉ là dân thường, có đến cũng đâu giúp được gì! Kết quả vì có chúng tôi giúp đỡ, nên mới kịp thời cứu được đứa bé này.
Nhìn đứa trẻ đang khóc không ngừng, tim tôi đau nhói. Một ý niệm bỗng xuất hiện, có khi nào tôi càng cứu được nhiều người, thì khả năng bố mẹ tôi còn sống càng cao không?
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tìm kiếm liên tục trong đống phế tích đầy bùn đất… Lại một thi thể được tìm thấy, đồng thời thỉnh thoảng cũng sẽ có người còn sống được cứu ra. Trong nháy mắt, tôi như trở thành đấng cứu thế, những chú chó nghiệp vụ theo hướng dẫn của tôi cũng làm việc hiệu quả hơn.
Thế nhưng, tìm được càng nhiều người thì tôi càng lo sợ, sợ trong những thi thể đó có bố mẹ mình…
Tôi vẫn cố gắng tìm kiếm trong sự mâu thuẫn đó, đến khi thấy trời đất tối sầm, té xỉu ở hiện trường cứu hộ.
Đinh Nhất đỡ tôi sang bên cạnh, rót một cốc nước, sau đó tôi mới từ từ tỉnh lại. Lúc này, tôi cảm thấy mũi nóng lên, chất lỏng ấm áp chảy ra.
Tôi đưa tay lên kiểm tra, thấy mình bị chảy máu mũi.
Chú Lê nóng nảy nói: “Không tìm tiếp được, thằng nhóc này không muốn sống nữa à?”
Nhưng tôi cố gắng giãy giụa muốn tìm tiếp, vì đây là hy vọng cuối cùng để tìm thấy bố mẹ mình! Sau cùng vẫn là Đinh Nhất kéo tôi lại: “Cậu có thể đi cứu người, nhưng phải nghỉ ngơi đã, nếu không chưa tìm thấy họ, cậu đã mệt mà chết rồi!”
Biết anh ta nói đúng, thế là tôi lại ngồi trên mặt đất, nhận bánh mì từ cảnh sát, ăn từng miếng từng miếng. Bây giờ chỉ cần không từ bỏ thì vẫn còn hy vọng, nên tôi không thể gục ngã được…
Nhưng vì sử dụng não quá độ, tôi dần chết lặng, nếu không nghỉ ngơi, thì một lúc sau chỉ sợ tôi sẽ chẳng cảm nhận được gì nữa…
Mấy cảnh sát lúc nãy cứu người cùng tôi đến lượt nghỉ ngơi. Lúc nãy vì bận cứu người nên bọn họ cũng không để ý nhiều, bây giờ được nghỉ, họ đều nhìn tôi như ma.
Nhưng tôi làm gì còn sức để ý ánh mắt của bọn họ, nhanh chóng uống nước để nuốt trôi chỗ bánh mì. Tôi lại bò dậy, chạy đến hiện trường.
Ai ngờ, lúc tôi đang cố gắng tìm kiếm người còn sống, thì bỗng nghe thấy giọng phụ nữ đang gọi mình: “Tiến Bảo? Cháu về rồi à?”
Tôi quay lại, là thím Lưu hàng xóm. Nhà chúng tôi từ nơi khác chuyển đến, cũng không thân quen với nhà thím lắm. Nhưng nhìn thấy cả người thím đầy bùn đất, mắt tôi nóng lên, bật khóc…
“Thím Lưu! Thím có thấy bố mẹ cháu đâu không?” Tôi nức nở hỏi.
Nhưng thím Lưu chỉ lắc đầu nói: “Lúc ấy đã muộn, mọi người đều ngủ rồi, thím nghe thấy con chó nhà mình sủa liên tục nên mới ra sân kiểm tra. Không ngờ mới đi đến cửa thì sau lưng đổ sầm, mặt đất rung chuyển, sau đó thím cũng không biết gì nữa…”
Tôi nghe thím ấy nói vậy, kéo cảnh sát bên cạnh hỏi: “Bác ấy được cứu ra ở đâu?”
Người này sửng sốt một lúc, sau đó mới chỉ về mảnh bùn đất sau lưng tôi: “Chính là chỗ kia…”
Tôi chạy về đó, không ngờ lại bị vấp, ngã nhào về trước, tôi cảm giác được cơ thể mình đổ ầm xuống.
Giây phút choáng váng ngắn ngủi qua đi, tôi thấy trong miệng mình có vị mặn, nôn ra mấy lần thì thấy toàn là máu, chắc có chỗ nào đó bị rách. Đúng lúc tôi bò dậy, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, là mẹ!